Có thể cho học sinh đến đọc sách, trong nhà điều kiện cũng đều không tệ. Sao lại có thể chịu khổ như vậy, nên mới theo bản năng rụt đầu lại. Vừa rồi còn muốn đồng ý lời Kỷ tam thẩm nói, thôn trưởng An cũng đổi khác ánh mắt.

An thôn trưởng vốn tưởng, làm Kỷ Nguyên rời xa tư thục cũng được, khỏi phải nghe lén nữa. Mấy ngày nay, trưởng tức nhà ông cũng làm ầm ĩ lên, đều nói là không công bằng. Nhưng bây giờ, ông đã đổi ý. Kỷ Nguyên có thiên tư như vậy, phải nên đọc sách mới phải. Nếu thôn An Kỷ này có thể xuất hiện tú tài, cử nhân, với ông mà nói, chính là tám đời có phúc.

An thôn trưởng có lòng muốn giúp, nhưng cũng hiểu con đường khoa cử thật gian nan. Năm đó thôn An Kỷ cũng bỏ không ít tiền bạc cho Triệu phu tử, cuối cùng cũng chỉ thi được tú tài, trong lòng ông lại nguội bớt, mở miệng nói: "Nếu Kỷ Nguyên chịu nộp học phí, vậy thì không thể cãi cọ."

Đến nước này, mọi người trong thôn đều hiểu rõ chuyện này. Người ta đứa trẻ đã đem tiền bạc lấy ra rồi. Lại khư khư giữ lấy không buông, cũng chẳng ra gì.

Ai ngờ Kỷ tam thẩm mặt mày run rẩy, nói thẳng: "Không được! Nó còn thiếu bảy văn tiền!"

An thôn trưởng nhìn Kỷ tam thẩm, bà này sao lại thế này, cứ nắm lấy mấy việc này mãi không buông. Theo ông biết, chính Kỷ tam thẩm đã xúi giục người trong thôn đến đây làm ầm ĩ.

Triệu phu tử nói thẳng: "Kỷ Nguyên chỉ thiếu bảy văn, còn Kỷ Lợi nhà ngươi thì một văn cũng chưa đưa."

Học phí tư thục, theo lý thuyết phải nộp vào mùng một mỗi tháng. Giờ đã sơ tám rồi, Triệu phu tử chưa từng thúc giục, Kỷ tam thẩm lại còn hùng hổ dọa người, nên ông trực tiếp nói ra.

Người trong thôn cười ồ lên, Kỷ Lợi thì mặt mày hổ thẹn, cha nó đem tiền đi thua hết rồi, còn chưa kiếm lại được. Mấy bạn học khác đều nhìn về phía nó, khiến nó không còn chỗ dung thân.

Kỷ tam thẩm cắn răng, lấy cái túi tiền tận đáy hòm ra. Bà ta dù phải tiêu tiền riêng, cũng muốn đuổi Kỷ Nguyên ra khỏi tư thục.

"Nhà ta nộp đủ rồi đây, còn tiền của nó đâu?!"

Đừng nói Kỷ Nguyên, đến những người khác cũng thấy không ổn, nhao nhao khuyên nhủ: "Thôi đi, có bảy văn thôi mà, đứa trẻ cần mẫn vậy, kiếm được thôi."

"Dù sao cũng là cháu ngươi, bỏ đi."

"Đúng đó, Nguyên ca nhi học giỏi, sau này thi đỗ tú tài cử nhân, nhà ngươi cũng thơm lây đó."

Mẹ của An Đại Hải, trưởng tức nhà An lên tiếng: "Hay là chị thấy Kỷ Lợi học kém, nên muốn Kỷ Nguyên cũng không khá hơn phải không, nào có ai làm trưởng bối như chị. Nhà ai làm trưởng bối mà không mong trẻ con được tốt."

An đại nương tử sảng khoái nhanh nhẹn, nói trúng tiếng lòng của không ít người.

Kỷ Nguyên mở miệng: "Tam thẩm, nếu sau này cháu có đường làm ăn khấm khá, nhất định sẽ không quên ơn người."

"Nói không chừng, cháu còn có thể làm quan đó."

Kỷ Nguyên nói ra hai chữ "làm quan", Kỷ tam thẩm trợn tròn mắt, càng thêm hoảng sợ. Xem ra cậu đoán không sai, Kỷ tam thẩm là muốn đoạn đường học hành của cậu, chứ không phải chỉ vì chuyện tiền bạc mà bất bình.

Nhưng Kỷ Nguyên không phát hiện, phía sau Triệu phu tử cau mày thật chặt, rõ ràng không vui. Nhưng trước mặt mọi người, Triệu phu tử vẫn không nói nhiều, chỉ nói: "Kỷ Nguyên nộp 143 văn, là tiền nhập học đọc sách bên ngoài, không phải ở trong phòng."

Vừa có phụ huynh học sinh muốn nói, nhà ta cũng có thể cho con đọc sách bên ngoài, tiền học có thể bớt chút được không.

Triệu phu tử tiếp tục nói: "Rét cắt da cắt thịt, hè nóng bức, mưa to gió lớn, đều phải ở ngoài cửa sổ."

"Trời sắp giáng sứ mệnh cho người này, nhất định sẽ làm hắn chịu nỗi khổ về tâm chí, mệt nhọc về gân cốt."

"Nhưng có ai nguyện ý?"

Vẫn là câu nói kia, có thể đưa con đến tư thục, nhà đều không thiếu tiền, đối với con cái cũng yêu quý, sao có thể để chúng chịu khổ như vậy. Nhưng cũng có người thật sự không có tiền, lại muốn đưa con đến học, đang tự hỏi tính khả thi.

Kỷ tam thẩm còn muốn nói nữa, bị An thôn trưởng trừng cho đứng hình. Uy nghiêm của thôn trưởng không thể xâm phạm, những điều phía trước bà ta nói đã dùng hết sức lực, hiện tại chỉ còn sợ hãi.

Kỷ Nguyên lại khinh phiêu phiêu nói: "Tam thẩm, cháu sẽ không so đo chuyện trước đây người đánh chửi cháu, người đừng cản cháu đọc sách nữa."

Những lời này làm người trong thôn hiểu ra. Thì ra là như vậy. Kỷ tam thẩm là sợ sau này Kỷ Nguyên trở nên nổi bật rồi trả thù.

Trưởng thôn và trưởng tức cũng tỉnh ngộ. Hóa ra bấy lâu nay bọn họ bị Kỷ tam thẩm lợi dụng, trong nhất thời âm dương quái khí: "Cô sợ đến mức đó cơ à, tội gì chứ, Kỷ Nguyên là cháu cô mà, đừng nói sau này nó đỗ tú tài cử nhân. Dù nó có thi Trạng Nguyên, cô cũng là trưởng bối của nó, nó dám bất hiếu với cô à?"

Kỷ tam thẩm bị nói cho mặt đỏ tía tai, chỉ còn biết hậm hực bỏ đi.

An thôn trưởng nhìn bọn họ, bảo mọi người giải tán. Tư thục lại khôi phục vẻ bình yên vốn có.

Kỷ Nguyên ôm túi tiền, lại lần nữa đến trước mặt phu tử.

Triệu phu tử nhìn tư thục, mở miệng nói: "Đọc sách đi."

Sau một hồi náo nhiệt, đám học sinh lập tức tỉnh táo lại, lớn tiếng đọc sách. Bên ngoài còn có Kỷ Nguyên kia kìa! Nếu bọn họ ở trong phòng đọc sách, mà còn không bằng người đọc ngoài phòng, thì còn mặt mũi nào nữa.

Tiếng đọc sách vang vang khiến Triệu phu tử lại lần nữa ôn hòa, nhìn túi tiền, lấy ra 43 văn, để lại một trăm văn: "Đây là tiền nhập học năm nay của con."

Nói xong, lại lấy ra mười văn: "Đây là tiền giấy và bút mực."

Triệu nương tử đem bút mực giấy má đã chuẩn bị sẵn lấy ra, nhỏ giọng nói: "Phu tử đã sớm chuẩn bị cho con rồi, chỉ là không có cớ để lấy ra thôi. Giờ hay rồi, một trận ầm ĩ này, con cũng chính thức là học sinh."

Triệu nương tử rõ ràng là muốn trấn an hai người, bù đắp cho màn hài kịch hôm nay. Mấy thứ này đâu phải một ngày mà có, rõ ràng vẫn luôn để trong phòng nhỏ.

Hốc mắt Kỷ Nguyên nóng lên, cậu biết giá tiền nhập học, cũng biết giá giấy bút mực. 43 văn, sao có thể là tiền nhập học một năm. Mười văn tiền, một cái bút ở đây cũng không mua nổi.

Kỷ Nguyên hổ thẹn, chỉ lấy giấy bút mực cần thiết nhất, còn một trăm văn và một cái nghiền mực thì nhất quyết không nhận, còn muốn đưa thêm tiền.

Triệu phu tử nói: "Đây là đồ cũ của bản phu tử, con chê sao?"

Triệu nương tử đem đồ vật nhét vào lòng Kỷ Nguyên, vỗ vỗ cậu: "Mau đi học đi con."

Triệu phu tử hừ lạnh một tiếng, quay đầu bước đi, Kỷ Nguyên vành mắt đỏ hoe, lau lau mắt rồi theo sau.

Vẫn là chỗ cũ của cậu, bãi cỏ dưới cửa sổ nhỏ, giờ có thêm bàn ghế. Kỷ Nguyên nhanh chóng để đồ đạc xuống, vừa lúc thấy An Đại Hải chào hỏi. An Đại Hải vẫy tay, còn bặm môi nói: "Trâu bò!"

Còn có vài học sinh khác, tò mò nhìn qua. Tên của Kỷ Nguyên, trong lòng bọn họ quá đỗi truyền kỳ!

Buổi sáng chậm trễ một lúc, Triệu phu tử đến giờ tan học cũng kéo dài thêm một chút thời gian, muốn bù lại phần thiếu.

Kỷ Nguyên sờ sờ 90 văn còn lại, rồi lại dồn sự chú ý vào đọc sách. Cậu nhất định sẽ không phụ lòng Triệu phu tử.

Giữa trưa, Triệu phu tử không cho cậu về, dạy cậu cách cầm bút, cách viết chữ. Những thứ này vốn là phải học từ khi còn bé, Kỷ Nguyên muốn theo kịp tiến độ mới được.

Triệu nương tử cũng được phu tử phân phó, mang cơm trưa cho hai người.

Một ngày trôi qua, Kỷ Nguyên chỉ cảm thấy trong lòng trống trải. Triệu sư nương nói không sai. Trải qua chuyện này, cũng coi như đã danh chính ngôn thuận thầy trò.

Viết chữ. Cậu cuối cùng cũng có thể viết chữ.

Kỷ Nguyên vỗ vỗ Tiểu Hoàng: "Thật tốt quá."

Cậu chưa bao giờ vui mừng vì được tập viết như vậy. Chuyện đời trước vốn dĩ là thường tình, giờ lại trở nên vô cùng trân quý. Ăn cơm như thế, tập viết cũng như thế.

Kỷ Nguyên cầm giỏ tre sư nương cho, bên trong đựng giấy, bút, mực và những thứ khác, cậu có thể mang về nhà Kỷ để luyện tập.

Kỷ Nguyên khóe miệng nở nụ cười, bước chân nhẹ nhàng trở về. Trên đường gặp người trong thôn còn chào hỏi.

"Nguyên ca nhi về rồi đó à."

"Nguyên ca nhi, thằng Hiền nhà ta sao cứ không thuộc được mấy bài công khóa đó, con có cách gì không?"

"Xem Nguyên ca nhi kìa, đứa trẻ tinh thần ghê."

Kỷ Nguyên đáp lại từng người, phía sau An Đại Hải đến ôm vai cậu: "Lợi hại thật đó, cậu mau dạy tớ đi, cái này phải học thuộc kiểu gì đây."

Không chỉ An Đại Hải muốn biết, mà còn vài học sinh khác cũng tò mò.

Kỷ Nguyên nói: "Trước hết phải hiểu ý nghĩa trong đó, sau đó học thuộc sẽ dễ hơn. Đương nhiên, trước hết phải chăm chỉ đã."

Một đám học sinh vừa thảo luận công khóa, vừa về nhà, khiến vài người sắc mặt khó coi.

"Lại thêm một thằng nữa." An Trưởng Tôn đẩy Kỷ Lợi một cái, "Đồ vô dụng, mẹ mày không phải bảo sẽ đuổi nó đi à!"

Kỷ Lợi hôm nay vì chuyện học phí mà mất mặt quá lớn, giờ bị An Trưởng Tôn đẩy, cũng không dám đánh trả, khóc mếu máo chạy về nhà.

An Đại Hải nhìn thấy, nhỏ giọng nói: "Cậu về nhà, không sao chứ?"

Kỷ Nguyên lắc đầu: "Không sao đâu, yên tâm đi."

Sao lại không sao, tam thẩm dốc hết tâm tư cũng không muốn cậu đi học, còn làm ầm ĩ trong thôn lớn như vậy. Hiện tại Kỷ Lợi cũng khóc lóc trở về. Cũng may bọn họ chắc là không dám đánh người. Nhiều lắm là sai cậu làm thêm việc.

Kỷ Nguyên xoa xoa cổ tay mỏi nhừ. Mỗi ngày dậy sớm đào dã vật, còn phải làm rất nhiều việc nhà, chăn trâu cắt cỏ, giờ lại thêm luyện chữ, nói không mệt là không thể.

Trở lại nhà Kỷ, Kỷ Nguyên vừa định xuống bếp nấu cơm, đã ngửi thấy mùi thức ăn. Kỷ tam thẩm đang nấu cơm bên trong liếc cậu một cái lạnh lùng, nói thẳng: "Không cần mày."

Không cần thì thôi. Kỷ Nguyên thấy đồ đạc của mình lại bị ném về phòng củi, cũng không ngạc nhiên. Dắt nghé con đến chuồng bò, cậu lại về phòng củi luyện chữ.

Cũng may giờ đã giữa tháng hai, thời tiết đã ấm hơn. Kỷ Nguyên luyện chữ chuyên tâm, nhưng vẫn nghe thấy tiếng khóa cửa bếp.

Chỉ thấy tam thúc một nhà ăn no say rồi trừng mắt nhìn cậu, rõ ràng là ăn cơm trong bếp, còn khóa cửa lại. Quá rõ ràng rồi. Bọn họ trả thù cậu.

Ánh mắt Kỷ tam thẩm chợt lóe, nói thẳng: "Mày không phải có bản lĩnh à, có thể tự kiếm tiền, vậy thì đừng ăn không uống không đồ nhà tao nữa. Nuôi không công cái thứ bạch nhãn lang này ba năm, chúng ta cũng đủ nhân nghĩa rồi!"

"Đúng đó, kiếm được tiền mà không biết cho người nhà, học cái quỷ gì, mày tưởng mày có thể thi đỗ tú tài chắc?" Kỷ tam thúc nói tiếp.

Ông ta không ngờ, mình đi huyện thành cũng không kiếm được tiền, trở về lại nghe nói mấy ngày nay Kỷ Nguyên thế mà kiếm được hơn một trăm văn! Còn giấu riêng! Thật là cái đồ bạch nhãn lang!

Hiện tại cái đồ bạch nhãn lang này còn đi học? Còn muốn thi khoa cử? Nằm mơ!

Kỷ Nguyên nhìn bọn họ, nói thẳng: "Kỷ Nguyên chưa bao giờ ăn không uống không." Cậu không phải vì mình mà bất bình, mà là vì Kỷ Nguyên bé nhỏ kia biện bạch.

Kỷ Nguyên bé nhỏ kia ở nhà tam thúc ba năm, chưa từng ăn không trả tiền một hạt gạo nào của nhà tam thúc. Cậu từ ngày đầu tiên đã bắt đầu làm việc, không có một ngày được ăn no, trước khi cậu đến, cậu chỉ được ăn đồ thừa. Mà cái nhà này cũng sẽ không để lại cho cậu miếng nào.

Đêm trước khi Kỷ Nguyên bé nhỏ chết, cậu ăn rơm rạ, uống nước tuyết.

Ánh mắt Kỷ Nguyên sắc bén, khiến bọn họ không dám nói gì nữa, cũng sợ hàng xóm xung quanh biết chuyện xấu của họ. Nếu không phải sợ người khác dị nghị, họ đã muốn đuổi Kỷ Nguyên ra khỏi nhà rồi.

Kỷ tam thẩm cười lạnh: "Dù sao sau này tự lo đồ ăn thức uống, nếu dám ăn vụng đồ, xem tao có đánh chết mày không. Đến lúc đó người trong thôn cũng sẽ không giúp mày đâu."

Bà ta không tin, ngay cả ăn uống cũng không rảnh lo, còn có thể đi học? Còn muốn làm quan?! Con bà ta còn học không được, lẽ nào cái thứ sao chổi này lại được?

Ba người cầm chìa khóa bếp bỏ đi, Kỷ Lợi còn lè lưỡi với Kỷ Nguyên. Cho mày ngông! Đói chết mày đi!

Kỷ Nguyên lại vẫn bình tĩnh, cậu đã sớm biết bọn họ sẽ không bỏ qua, chuyện này có gì đâu.

Kỷ Nguyên lấy giấy ra, tranh thủ trời còn chưa tối hẳn, nghiêm túc luyện chữ.

Bữa trưa cậu đã ăn ở chỗ Triệu phu tử, nên thật ra cũng không đói bụng lắm. Bất quá đêm nay có thể nhịn, còn cơm nước ngày mai thì phải tính.

Trong người cậu chỉ còn 90 văn, nghĩ đến chuyện hôm nay, sau này muốn kiếm tiền nữa chắc chắn sẽ bị cản trở. Số tiền này, phải tiết kiệm.

Ngày mai đi đến căn nhà cũ của Kỷ Nguyên bé nhỏ xem sao, biết đâu có thể tìm được thứ gì dùng được.

Kỷ Nguyên sờ sờ bụng: "Kỷ Nguyên bé nhỏ, nguyện vọng được ăn no, vẫn chưa đạt được rồi."

Nói xong, Kỷ Nguyên viết xuống những chữ đã học hôm nay: "Viết nhiều vào, viết nhiều vào thì sẽ không thấy đói nữa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play