Chương 8
Sự xuất hiện của kỳ nghỉ hè khiến Nhạc Quốc Ni càng trở nên khắt khe hơn với Hứa Dã Văn. Bà không đủ tiền để cho anh đi học thêm, dù có lẽ thành tích của anh cũng chẳng cần phải đi học thêm. Nhưng trong lòng bà luôn có một nỗi ám ảnh. Hồi nhỏ, Hứa Dã Văn chưa từng đến Cung Thiếu niên, cũng không biết chơi một loại nhạc cụ nào, không biết đánh cờ, chẳng có tài năng gì cả. Đối với bà, đó là một điều vô cùng đáng tiếc. Nhưng thực tế là chỉ có những gia đình giàu có mới có khả năng chi trả cho những thứ đó.
Bà không cho phép Hứa Dã Văn có tâm lý ham chơi, bởi vì sự tiến bộ của người khác đồng nghĩa với việc Hứa Dã Văn bị tụt lại phía sau.
Khi Hứa Dã Văn ra ngoài đi vệ sinh, ánh mắt của Nhạc Quốc Ni đã đối diện thẳng với anh. Bà ngồi đối diện phòng anh, đang phân loại những chai lọ và giấy bìa mới thu gom được. Mỗi lần đi thu gom, bà luôn có thể ép giá của người khác xuống, điều này bà rất giỏi, dù bà bán lại chúng với giá cao hơn. Nhưng đó là năng lực của riêng bà, mặc dù có một số người thà vứt chai đi cũng không muốn bán cho bà. Bà vừa làm công việc của mình, vừa dùng ánh mắt liếc theo dõi Hứa Dã Văn, như thể chỉ cần anh có một bước đi sai lệch, bà sẽ như đầu tàu hú còi vào ga, kéo anh trở lại đúng đường.
Khi Hứa Dã Văn trở về phòng và đóng cửa lại, anh nghe thấy bà Nhạc Quốc Ni nói: "Văn Văn mở cửa ra, lát nữa bà cắt dưa cho con."
Anh đành phải mở toang cửa, chờ bà Nhạc Quốc Ni làm xong việc rồi vào quan tâm anh.
Chiếc ô ở góc tường vẫn đứng đó. Hứa Dã Văn làm bài tập, vô tình nhìn thấy nó. Tay cầm của nó cũng thẳng tắp, giống như một thanh kiếm, khác biệt so với những chiếc ô có tay cầm cong thông thường. Hứa Dã Văn nằm sấp trên bàn, nghiêng đầu nhìn nó. Nó đã đứng gác ở đây đúng 192 tiếng đồng hồ rồi.
Nhạc Quốc Ni bước vào, thấy Hứa Dã Văn đang nằm sấp. Bà nhẹ nhàng đặt miếng dưa hấu xuống, bàn tay khô ráp đặt lên vai anh. Hứa Dã Văn liền ngồi dậy, thẳng lưng lên. Giọng bà dịu dàng, hỏi: "Mệt rồi hả?"
Hứa Dã Văn lắc đầu. Nhạc Quốc Ni đứng bên cạnh không rời đi. Bà không cao, nhưng lại có một sức ép rất lớn. Ngòi bút của Hứa Dã Văn chấm lên tờ giấy thi, tạo thành một vệt mực đen như hạt đậu. Bà hỏi: "Sao vậy? Bài này không biết làm sao?"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT