Từ dưới nơi sâu của hầm ngục, bên trong thư viện đổ nát với nhiều chỗ cháy xém và máu, tơ và xác nhện hòa lẫn với nhau. Ở giữa đống hỗn loạn đó, một đám người đang xúm lại một chỗ. Họ đang đứng trong vòng tròn phép được vẽ bởi gã thuật sĩ Tyrant. Họ đang dần mất đi tỉnh táo do tác dụng của máu nhện dính trên người.

sau khi Vòng tròn được vẽ xong, Tyrant bước vào trong vòng tròn, anh dù cũng dính máu nhện đầy mình nhưng vẫn còn giữ được vẻ tỉnh táo. Gã kiếm sĩ với mái tóc trắng dài ngồi 1 bên quan sát họ, Tyrant hỏi:

_mọi người sẵn sàng chưa?

_Làm đi.

Sau cái gật đầu của Jin và những người khác, Tyrant liền lật mở quyển sách trên tay và bắt đầu niệm:

_hỡi ánh sáng của cây thần yggrasil, hỡi quyền năng của các vị thần Aesir, hãy che chở cho phàm trần chúng ta, hãy đưa chúng ta thoát khỏi sự ô uế này. Như ban thưởng cho các chiến binh sau trận chiến ác liệt.…

Sau câu niệm cuối cùng, vòng tròn sáng lên, máu của lũ nhện con bị luồng ánh sáng vàng cuốn trôi khỏi người những nhà mạo hiểm, độc tố của nó cũng đã tan đi, phục trang của những người bên trong vòng tròn cũng nhanh chóng sạch sẽ, khô ráo trở lại.

Vòng tròn biến mất, Tyrant sau đó loạng choạng ngã xuống. May mắn anh được người đàn ông râu ria đỡ lấy. Cùng với Jin họ dìu Tyrant hiện đã cạn kiệt mana đến một cái ghế gần đó để nghỉ ngơi. Thành viên trẻ tuổi trong nhóm thợ săn chạy đến xác của đám nhện con, đào bới trong đống máu và thịt của chúng. Không mất quá lâu, anh ta tìm thấy cái xác của người đồng đội bị giết trước đó. Khi thấy cái xác vẫn còn nguyên vẹn, anh bàng hoàng một lúc rồi ôm lấy cái xác đã nguội lạnh của người đồng đội xấu số, dúi khuôn mặt vào cái xác mà nấc lên từng tiếng. Rồi tiếng khóc dần to hơn, anh bạn gào lên trong đau khổ, dường như là gọi tên ai đấy nhưng giọng đã quá khàn để bất kỳ ai có thể nghe ra gì.

Lúc này, mọi người xung quanh chỉ biết đứng nhìn, một vài người còn bỏ mũ của họ để chia buồn. Cùng lúc đó, Jin bước đến bên xác con nhện mẹ, anh lấy dao rạch một đường, tách hoàn toàn cái đầu của con quái, lấy ra từ trong đó cái đầu của thợ săn xấu số đã bị gặm mất một phần và đặt nó xuống bên cạnh thanh niên trẻ đang quỳ rạp dưới đất rồi rời đi. Để lại cậu ta cho cậu ta một khoảng im lặng.

Ở một góc khác, anh chàng tóc trắng đang chuẩn bị một cuộn giấy. Mở nó ra, bên trong là một ô cửa sổ dẫn vào một đường hầm. Anh cầm nó đi đến một kệ sách lớn, dán nó lên thành kệ và bằng một phép thuật nào đó, cuộn giấy lại dính vào. Sau khi pháp sư mở rộng ô cửa, anh quay sang thông báo với những người khác:

_Mọi người chuẩn bị xong chưa?

Khi nhìn thấy ô cửa, những người đang ngồi liền đứng dậy, đi lại gói ghém đồ đạc. Có người thì thu thập càng nhện, có người thì đi vào sâu trong để vơ vét sách vở.

Jin tò mò  đến gần ô cửa, ngó vào trong:

???_Đó là thần chú khứ hồi.

Jin giật mình lùi ra sau, anh chàng tóc trắng đã đứng ở một bên từ khi nào:

_Thần chú...khứ hồi?- Jin hỏi.

Gã pháp sư đặt tay trái lên kiếm, tay phải lấy ra từ trong áo một thanh socola rồi cắn nhẹ một miếng:

_Đó là một dạng thần chú cho phép các nhà thám hiểm dịch chuyển từ trong các hầm ngục hay lâu đài quái vật ra bên ngoài một cách thuận tiện, bằng cách tận dụng phép thuật của chính người sử dụng hoặc trên quyển trục như năng lượng, đánh dấu bằng thần chú để kết nối cánh cửa đến nơi được đánh dấu, khi cần thì chỉ cần mở quyển trục ra và rời khỏi đây thôi.

Jin đơ người trước những gì anh vừa nghe, xem chừng những kiến thức này cần một thời gian để anh tiêu hóa hết. Sau vài giây, Jin dường như đã hiểu, anh đập tay một cái, bóng đèn trên đầu lập tức phát sáng:

_Ồ! Tôi hiểu rồi, vậy chúng ta sẽ thoát ra khỏi đây bằng con đường này.

Anh bạn tóc trắng chỉ tay vào Jin, đôi môi của anh khẽ cong lên:

_chính xác!

Tyrant đi đến bên cạnh Jin:

_Này, đi vơ vét không Jin?

Jin quay đầu sang, ngơ ngác hỏi:

_Vơ vét? Ý cậu là làm gì cơ?

_Tí nữa tôi sẽ giải thích, nhanh lên không hết giờ bây giờ!

Tyrant sau đó kéo Jin đi. Hai người một cao một thấp  cầm chiếc đèn lồng đi vào sâu trong thư viện, vừa đi Tyrant vừa nói:

_Đây là một thư viện lớn, chắc hẳn là có kho báu gì đó được giấu ở đâu đó. Nếu tìm được, ta sẽ giàu to.

Jin liền ồ lên:

_À...hóa ra... Nhưng anh có biết làm sao để tìm không?

_Chịu, chỉ có thể dựa vào may mắn thôi…

Jin bất ngờ:

_Vậy mà anh cũng làm?! Tìm được kho báu đổi đời giữa cái khu thư viện khổng lồ này?

_Phải có niềm tin chứ anh bạn, cứ đi đi. - Tyrant trấn an.

Hai người bắt đầu mò mẫm xung quanh.

Sau 30 phút liền, mọi chuyện xem chừng không có khả quan lắm. Tyrant liền kêu Jin:

_Thôi... Tôi bỏ cuộc, chỗ này quá tối, khó mà mò được công tắc ẩn nào, chúng ta về thôi.

Jin cũng đành bất lực, anh gật đầu:

_Ừ

2 người sau đó đi ra hội nhóm với những người khác,  Tyrant vừa đi vừa thở dài:

_Haiz... Thật sự dù có nói là kho báu ẩn giấu ở mọi nơi quanh ta nhưng mà rõ ràng cái nơi toàn sách này khó mà có thể kiếm ra một cái gì đó hay ho được... Haiz, buồn ghê, vậy là hôm nay chúng ta không gặp may rồi…

_Có lẽ sống sót sau vụ vừa rồi cũng là 1 loại may mắn.- Jin phấn khởi đáp.

_Cậu... Lạc quan gớm nhỉ.

Quay lại vị trí ô cửa, mọi người đã chuẩn bị xong xuôi, từng người xếp hàng đi vào trong ô cửa to vừa bằng người. khi tất cả đã đi vào hết, Tyrant và Jin cũng theo vào trong. Bên trong đường hầm chỉ là một cầu thang khá rộng rãi cho một người đi nhưng không đủ rộng cho hai người.

Trong lúc di chuyển, Jin quay đầu lại, phát hiện cánh cửa mọi người đi vào đã biến mất. Anh liền hỏi anh bạn tóc trắng đi sau:

_Này anh bạn.

_Hửm

_Ô cửa chúng ta vừa chui vào đi đâu rồi?

_Nó hả, vào lại túi tôi rồi.

_Ồ...Tiện nhỉ, cái phép khứ hồi này…

_Ờ, phải. Khám phá hầm ngục lúc nào cũng cần có thần chú này bên người, nhưng thật ra cái thần chú này có một yếu điểm.

_Yếu điểm gì?

_Chính là nó chỉ dùng để di chuyển một chiều từ hầm ngục hoặc lâu đài quái vật ra ngoài và chỉ có hai nơi đó thì thần chú mới phát huy tác dụng.

_Hả, tại sao?

_Tôi không biết, nhưng theo một số phỏng đoán  thì do đặc tính của hai khu vực này khác với những nơi khác khiến cho các loài động vật hay cây cối trên mặt đất không thể phát triển ở đây, những người làm ra thần chú hẳn là biết được cách thức đằng sau sức mạnh kì lạ đó nên mới có thể tạo ra phép này.

Jin gật gù:

_À... không hiểu gì luôn.

Anh chàng tóc trắng khẽ cười:

_Hmmph

_Anh vừa cười đó hả.- Jin hỏi.

_Đâu có.

Đến cuối đường hầm, mọi người bước ra ngoài hết. Đập vào mắt họ là khung cảnh của một cánh đồng lúa yên bình, những bông lúa vàng rực dưới anh hoàng hôn. Một làn gió nhẹ thổi qua, đưa hương lúa mì đang đến độ thu hoạch đến mũi của những nhà mạo hiểm. Trong lúc khung cảnh làm cho mọi người ngạc nhiên thì anh chàng người thú gọi lại:

_Oiiiiiiiii, mọi người, có xe này!!!

Từ xa, một đoàn xe ngựa lớn đang đi từ phía hầm ngục, họ đến gần nhóm nhà mạo hiểm rồi dừng lại trước họ, một quý ông béo lùn bước xuống từ chiếc xe lớn nhất, bước đến phía trước nhóm người, ông cúi đầu chào:

_Xin chào những nhà mạo hiểm. Tôi là Gilbert, một thương nhân, đoàn thương gia của chúng ta đang trên đường đến thành Hensel, vị nào đang hướng đến đó xin lên chiếc xe này.

Sau đó ông thương nhân dẫn mọi người đến trước một chiếc xe ngựa lớn. Sau khi mọi người ngồi vào trong, đoàn xe lại tiếp tục lăn bánh.

Anh bạn người cáo đến ngồi cạnh anh chàng pháp sư tóc trắng đã cứu cả bọn khi nãy:

_Phen này chúng tôi phải cảm ơn anh rồi, Julius.

Julius quay đầu lại:

_sao anh biết tên tôi?

Anh bạn người cáo giới thiệu:

_À...lần đầu gặp mặt, tôi là Fenrir. Ban nãy, tôi có chạy đến gần đoàn xe. (đưa tay hướng về cửa thông gió, chỉ vào chiếc xe ngựa lộng lẫy), nghe thấy trong chiếc xe ngựa kia có một giọng nữ, hình như là con gái của ông thương nhân khi nãy. Có nói gì đó về việc gây ấn tượng với anh, Julius kiếm phép, sau đó vị thương nhân đồng ý thế là chúng ta ở đây đó…

Julius nhìn anh bạn Fenrir một lúc, xoa cằm, rồi cười lên một tiếng:

_Hahaha, cũng coi như là chúng ta may mắn, tuy chuyến thám hiểm không đem lại kết quả gì quá tốt thế nhưng mọi người nhìn chung là bình an vô sự, đã thế lại còn được hộ tống về tận nhà thế này...thật sự là quá tốt rồi.

_Cũng không hẳn.

Tyrant đến cạnh Julius, lấy ra một quyển sách dày, lau bụi trên tấm bìa làm từ da:

_Tôi có lấy được một quyển sách, dù bìa của nó không có gì cả (lật mở) nhưng tôi đoán…

Tyrant nhìn vào quyển sách, anh sững người một lúc.

Julius hỏi:

_Có huyện gì với quyển sách đó?

Tyrant nheo mắt, anh trả lời:

_Những chữ cái trong quyển sách, chúng... Tôi không đọc được chữ trong quyển sách này.

Julius ghé đầu vào, đôi mắt anh mở to:

_Oh my... Lần đầu tôi nhìn thấy thứ ngôn ngữ này, hmmm, dù không dám chắc nhưng tôi đoán các kĩ thuật dịch của học viện phép thuật hiện tại chưa chắc đã dịch được thứ này.

Jin đến ngồi cạnh ba người:

_Mọi người xem gì vậy…

Jin nhìn vào quyển sách mà Tyrant đang cầm, nheo mắt lại:

_Chữ gì kì vậy?

Julius ngẩng mặt lên:

_Ồ, là cậu.

Jin cảm ơn:

_Cảm ơn vì sự giúp đỡ của anh, không có anh cứu mạng thì có lẽ chúng tôi đã lành ít dữ nhiều rồi.

Julius phẩy tay:

_Không có gì, đây dù gì cũng là việc nên làm, vả lại nếu không tiêu diệt đám nhện đó thì làm sao tôi có thể yên tâm để chúng lại với đống tri thức đó được.

Jin đưa tay ra:

_Tôi là Jin, lần đầu gặp mặt.

Julius đưa tay ra:

_Gọi tôi là Julius.

Cả hai bắt tay nhau.

Julius nhìn vào nước da trắng pha vàng, mái tóc đen thẳng và đôi mắt không mí của Jin, anh tò mò hỏi:

_Anh không giống người ở đây lắm.

Jin gật đầu:

_Anh tinh mắt đấy. Đúng, tôi đến từ phía đông.

Julius xoa cằm:

_phía đông à...anh là dân của quần đảo Nhật Minh?

Jin mỉm cười đáp:

_Không phải, ở đó đang bế quan kinh lắm. Ai mà cố trốn ra mà bị bắt về bờ là đám zouken giết sạch không tha, tôi đến từ bán đảo Hàn Triều.

Julius có vẻ biết đến nơi đó, đôi mắt anh bình tĩnh trở lại:

_Ồ, tôi biết nơi đó, bán đảo Hàn Triều... hình như nơi đó đang xảy ra nội chiến nhỉ?

Sắc mặt Jin liền trùng xuống:

_Đúng, đó là một cuộc chiến vô nghĩa.

_mọi cuộc chiến tranh đều là vô nghĩa.- Julius đáp.

Jin thở dài:

_Haiz, phải, chiến tranh đi qua, chẳng để lại gì ngoài sự hủy diệt cho vùng đất và đau thương cho con người.

Mọi người im lặng một hồi, Đột nhiên xe ngựa giật lên một cái khiến tất cả quay trở lại hiện thực, người lái xe thông báo cho những người ngồi ở sau:

_Còn khoảng phần bảy canh giờ nữa là sẽ đến thành Hensel, các vị khách quan hãy chuẩn bị.

Sau vài phút di chuyển, những bức tường thành cao như những ngọn núi hiện ra trước mắt. Thành Hensel là một tòa thành nằm ở đồng bằng Bratgrave, phía Đông Beside land. Một tòa thành lớn nằm ngay sát bờ biển, nơi đây 500 năm trước vốn là một trong nhiều tòa thành của chúa tể Gaxter trước khi ông ta biến mất, bỏ lại nơi này không có ai cư trú trong suốt nhiều năm cho đến 10 năm trước, khi những Outsider đầu tiên đến vùng đất này, xây dựng một cộng đồng lớn mạnh trong 10 năm qua. Nơi này cũng chính là nơi đã khai sinh nên hội mạo hiểm giả, một  dành cho những kẻ tìm kiếm cơ hội làm giàu, đam mê mạo hiểm và trên hết là tìm ra sự thật về sự xuất hiện của vùng đất này tại thế giới.

Julius quay về trụ sở của hội mạo hiểm. Sau khi chào tạm biệt những người bạn, anh quay trở về phòng trọ. Vừa vào đến cửa, đập vào mắt anh là cô bạn gái Rina trong chiếc áo ren đầy gợi cảm đang nằm trên giường của mình, Julius thở dài:

_Không phải hôm nay đâu, anh đang mệt.

Anh vẩy tay một cái, toàn bộ quần áo và giáp trên người đều bay ra, tự sắp xếp ngay ngắn trên chiếc móc treo. Julius ngó lơ cô bạn gái, anh đẩy cửa vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, lấy một đống dầu gội, bôi đều lên tóc. Sau đó, chỉ thấy Julius vẩy tay thêm một cái nữa, toàn bộ tóc đang được bọc trong làn nước ấm nóng nhẹ nhàng mát-xa cho mái tóc dài trắng thanh tao của anh. Cánh cửa phòng tắm đột ngột mở ra. Rina đi vào, không một mảnh vải che thân, thoa một ít sữa tắm vào hai trái dưa lưới của mình rồi cạ vào lưng anh người yêu:

_Nè...hôm nay có chuyện gì? Sao lại buồn bực vậy…

Julius mặt vẫn lạnh băng, cứ như đây là chuyện thường ngày với anh vậy:

_Anh không có, hôm nay cũng chỉ chạy hầm ngục, anh có xử lý một gia đình nhện để cứu một đám mạo hiểm giả đang bị mắc kẹt trong tơ của chúng.

_ỏ~đúng là anh, lúc nào cũng biết cách tỏa sáng đúng thời điểm nhỉ.

Julius đưa tay ra sau, vuốt một bên chiếc tai thỏ của Rina. Toàn thân run lên, cô nàng bất giác kêu lên một tiếng đầy sự dâm đãng, người ngoài mà biết việc một cặp tình nhân ở trong nhà tắm và nghe thấy cái tiếng rên vừa nãy thì hẳn là sẽ nảy sinh những suy nghĩ đen tối:

_Không có gì cả, thế nhưng anh chỉ không muốn làm thôi.

_ồ, vậy sao. Mà... Anh vừa nhắc đến thư viện? Có khi nào đó chính là đống tri thức thất lạc mà học viện phép thuật nhắc đến không?

_Anh không nghĩ vậy, những văn tự trên những quyển sách dày cộm anh tìm thấy hoàn toàn không thể đọc nổi. Hơn hết là nhìn chúng vô cùng lạ, không giống các loại văn tự anh từng thấy trước đây, anh nghĩ đây là một đề tài thú vị đấy, đám học viện chắc sẽ thích.

Sau khi tắm xong, Julius và Rina liền ngồi vào giường, Rina phồng khuôn mặt vốn tròn như trái đào của mình hỏi:

_Vậy là hôm nay không làm thật hả?

Julius đưa tay véo cái má tròn của cô:

_Ừ, chắc là có đó, nhưng trước hết(đưa tay lên, vuốt chiếc tai dài) viết cho anh bức thư gửi đến học viện phép thuật đã.

Rin_Ah!!~ ahhhhh~~~vâng…

Sau đó... Tôi sẽ không nói gì cả. Họ chỉ tắt đèn thôi.

Vài ngày sau…

Rina đang trên đường đến thư viện, cô ấy đang làm công việc thủ thư ở hội mạo hiểm giả. Chưa kịp mở khóa cửa thư viện, cô đã bắt gặp anh bạn thanh niên trẻ đi cùng nhóm với anh bạn xạ thủ mà bạn trai kể cho cô, chiếc mũ đó thì không thể nào nhầm được. Anh ta đứng trước cửa thư viện như chờ một ai đó, bên cạnh cậu ta còn có một thứ đáng ngờ. Nó trông giống như quan tài và thứ đó đang bốc mùi hôi thối. Gã thợ săn vừa thấy cô thì liền chạy đến:

???_cho hỏi, cô có phải là Rina không ạ?

Rina chỉnh lại kính:

_Phải,tôi là Rina,anh đến đây sớm vậy cho hỏi là có việc gì?

Anh bạn lúng túng một hồi rồi mở miệng:

???_XIN HÃY HỒI SINH HINSEL!!

_Hồi sinh? Hồi sinh người chết?

Sắc mặt của Rina liền trở nên nghiêm trọng, cô cau mày:

_Tôi đoán là anh biết hậu quả khi chúng ta chống lại vòng tròn nhân quả chứ?

Cậu thanh niên khẩn khoản đáp:

???_tất, tất nhiên là tôi biết! Nhưng...Hinsel cô ấy...là người rất quan trọng đối với tôi! Nên…

Anh bạn trẻ quỳ xuống, nắm lấy tay của Rina, khuôn mặt anh nhăn nhún lại:

???_TÔI XIN CÔ! HAY HỒI SINH CHO CÔ ẤY!

Rina bất giác lùi lại, khi cô còn đang bất ngờ trước hành động vừa rồi của anh chàng thì từ xa, anh chàng xạ thủ chạy đến:

_Helix! Dừng lại!

Anh bạn trẻ đứng dậy:

_Đứng yên đó Sebas, ông không liên quan gì đến chuyện này, hãy đi đi.

_cậu...không biết gì là sự tôn trọng dành người đã khuất sao! Hinsel đã chết rồi…

_Tôi biết! Thế nhưng...tôi không thể chấp nhận được! Tôi không thể chấp nhận được việc này! Lẽ ra tôi đã có thể cứu cô ấy lúc đấy, nhưng tôi đã quá chậm.Còn bây giờ.. bây giờ chúng ta có thể đem cô ấy quay lại! Tôi sẽ sửa chữa sai lầm…

_Điều đó không thể thay đổi được hiện thực đâu nhóc, cô ấy đã rời xa cậu rồi.

_KHÔNG! Hinsel... Cô ấy chưa thể rời bỏ chúng tôi như vậy, chắc chắn, chắc chắn là vậy! Tôi sẽ đưa cô ấy trở lại...!!!

Nhanh như cắt, Sebastian lao tới, đánh gục Helix xuống đất rồi túm lấy cổ áo của cậu ta:

_Thằng ngu! Không ai được quyền đảo ngược trật tự của thế giới này, kể cả chúa, cái chết của con bé không phải là lỗi của mày! Nhóc! Cái chết của nó nên được tôn trọng ở mức cao nhất…

Rồi Sebas hạ giọng:

_Chấp nhận đi, Helix, để Hisel yên nghỉ đi…

_…

Những người khác trong nhóm thợ săn cũng xuất hiện. Vừa nhìn thấy cảnh này, một người trong số họ bước lên:

???_Sebastian, anh làm gì vậy?!

_Im đi! Thằng nhóc này cầu xin cô bé thủ thư đằng kia giúp nó hồi sinh Hinsel, tôi từ xa chạy đến, cãi nhau với nó rồi cảnh này xảy ra, phải không?

Anh ta nhìn về phía Rina.

Cô ấy gật đầu với đám người.

Sebas nhìn thẳng vào mắt của Helix, đôi mắt anh đầy sự giận giữ nhưng cùng tràn đầy sự cảm thông và nuối tiếc, Anh dần bình tĩnh lại, cố gắng giải thích với Helix:

_Helix, đừng cố nữa, Hinsel đã chết rồi, hãy để con bé được yên nghỉ... Đó mới là việc cậu nên làm.

Helix cúi gằm xuống đất, rồi bất chợt bật dậy, mặt đối mặt trực diện với Sebas:

_Sebastian, tôi đề nghị một trận đấu tay đôi.

Sebas ngạc nhiên, nhưng rồi anh cũng không do dự mà gật đầu:

_Được thôi, cậu muốn gì?

_Nếu tôi thắng, tôi sẽ hồi sinh Hisel và ông sẽ phải rời đi.Còn nếu ông thắng, tôi sẽ rời đi.

_Cũng được, vậy cuộc chạm trán này sẽ thế nào.

_Theo kiểu cũ.

Và sau đó, cả hai rời đi làm những việc khác.Đến gần mười hai giờ trưa, họ lại xuất hiện, nhưng lần này là ở đoạn đường ngay trước trụ sở hội mạo hiểm giả.

Julius đang ăn trưa ở một chiếc bàn gần đó thắc mắc chuyện gì đang xảy ra thì Rina từ sau đi ra. Anh chàng liền quay đầu hỏi:

_Rina, có chuyện gì vậy?

_Ra ngoài đi, những người đó chuẩn bị giải quyết mâu thuẫn.

Bộ đôi đi ra ngoài hóng biến cùng với một vài kẻ tò mò khác, Julius lại hỏi:

_Mâu thuẫn gì vậy?

_Tí nữa em sẽ nói sau.

Con phố trở nên vắng đến lạ kì dưới sự xuất hiện của hai người đàn ông. Không khí như ngưng đọng lại, ban nhạc gần đấy dường như cũng biết điều gì sắp đến, họ bắt đầu chơi.

//ò é ò é ò ~~~~ wa wa wa…(lẽ ra đây sẽ là đoạn nhạc huyền thoại từ phim the good, the bad and the ugly, nhưng thiếu kinh phí nên hi vọng mọi người tạm chấp nhận.)

Bầu không khí trở nên tĩnh lặng, thứ duy nhất còn đấy là tiếng chiếc kim đồng hồ trên nóc trụ sở mạo hiểm giả di chuyển từ từ đến vị trí 12h trưa.

*cạch*

Mọi thứ trở lên im lặng.

*cạch*

Tiếng chim bay trên đầu.

*cạch*

Ánh nắng mặt trời thiêu đốt mọi thứ.

*cạch*

Hai người đàn ông đứng nhìn nhau.

*cạch*

Chuông báo 12h trưa.

*BANG!*

Tiếng súng làm cho Tyrant bật dậy từ giấc ngủ của mình. Hôm qua là một ngày khá dài nên có vẻ anh đã ngủ đến tận trưa. Anh loay hoanh nhìn xung quanh mình để tìm vũ khí của mình rồi rời khỏi phòng để đi xem chuyện gì đã xảy ra. Đúng lúc anh vừa bước ra hành lang tầng hai, một Jin ngái ngủ cũng bước ra từ phòng bên cạnh. Cả hai nhìn nhau một lúc rồi quyết định cùng đi tìm hiểu nguồn cơn của tiếng súng.

Khi cả hai đi xuống tầng một và bước ra ngoài đường, thứ đầu tiên chào đón họ là ánh sáng chói lòa của mặt trời buổi trưa. Trong lúc cả hai còn đang bị ánh sáng làm cho chói mắt thì Julius xuất hiện một cách bất thình lình sau lưng họ:

_Well, xem ai này. Tôi đoán là 2 người đang tìm đi tìm hiểu về cái tiếng động lớn vừa rồi nhỉ.

Tyrant bị Julius làm cho giật mình nhảy ra sau, anh bình tĩnh lại ngay sau đó và trả lời câu hỏi của anh:

_Cái đéo gì vừa diễn ra vậy? (nhìn quanh) mọi người đang hò reo cái gì đấy?

_À, các cậu đến muộn rồi.

Lúc này, đám đông đang hò hét và vây quanh một người đàn ông mà sau khi nhìn kỹ thì Tyrant nhận ra đấy là xạ thủ mà họ gặp ở dungeon hôm nọ. Anh ta đang nhìn theo một nhóm người đang dìu một người bị thương nào đấy ra khỏi đám đông và khi họ đi khỏi, anh ta cũng rời khỏi đường phố và đi lại vào trong nhà.

Julius nói tiếp:

_Hmmm, tôi có ý này, nhưng mà trước đấy, ai đó bảo Jin mặc quần vào đi.

Thì ra từ nãy đến giờ, Jin đang đứng không có quần ngoài mà chỉ có mỗi cái quần lót, sau khi được nhắc thì cậu ta đỏ bừng cả mặt rồi chạy vào nhà. Trong lúc đó, cả Julius và Tyrant vừa đi vào nhà, vừa nói chuyện:

_Vậy rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra thế?

Julius thở dài:

_Đó là một vụ mâu thuẫn, cậu nhớ cái nhóm xạ thủ đó chứ, họ vừa giải quyết mâu thuẫn đấy. Nhưng cái tôi quan tâm hơn là anh bạn xạ thủ kia. Cậu ta rút súng nhanh đến mức tôi còn không nhận ra được, và kể cả khi rút súng ở vận tốc đấy, cậu ta vẫn có thể bắn thanh niên kia chính xác vào vai.

Khi cả hai bước vào trong hành lang chính của trụ sở, mọi thứ đã trở về bình thường. Lúc này, cả hai có thể nhìn thấy tay xạ thủ đang ngồi ở một cái bàn không xa cửa chính là mấy, anh ta gục đầu xuống. Đôi mắt của anh đượm buồn, dường như nỗi buồn xâm chiếm lấy tâm trí anh, đến mức không nhận ra cả Julius và Tyrant đã ngồi vào cùng bàn với mình từ lúc nào:

_Uh, cậu ổn không vậy? Có vẻ đội của cậu vừa rời đi mà không có cậu đấy.

Sebas uể oải ngẩng mặt lên, anh thở dài thườn thượt:

_Không sao đâu, tôi khá chắc họ cũng loại tôi ra khỏi đội rồi. Thực ra... Tôi cũng đáng bị vậy.

_Sao cậu lại nghĩ thế?- Tyrant hỏi, đôi mắt anh chứa đầy sự thương cảm.

_Cậu thanh niên mà tôi vừa bắn, cậu ta rất được lòng mọi người trong đội. Cùng với cậu ta là cô gái chết hôm qua trong hầm ngục, cả hai là học trò của tôi, họ cũng là một cặp đôi nữa.Cậu ta có tất cả mọi quyền để giận tôi, với tư cách là một người thầy và là đội trưởng, tôi đã thất bại trong việc bảo vệ đồng đội và học trò của mình, tôi lẽ ra đã….

Càng nói, thanh niên xạ thủ càng sụp xuống. Nhận thấy điều này, Tyrant cố gắng an ủi anh ta:

_Tôi nghĩ anh không nên quá buồn đâu, tuy rằng là anh đã bắn chính đồng đội của mình, anh cũng đã ngăn cản thanh niên kia làm điều sai.Đừng lo, người trẻ ai chẳng vậy, rồi cậu ta cũng sẽ học được cách sống tiếp thôi. Vui lên đi, cuộc sống mà, ai cũng sẽ có những sai lầm, và những sai lầm ấy làm họ trở lên chín chắn hơn.

Nghe những lời này, thanh niên xạ thủ cũng đã phấn chấn hơn:

_Cảm ơn... tên tôi là Sebastian, tôi đến từ Tân thế giới, còn cậu?

_Tôi là Tyrant…

Trong lúc cả hai đang nói chuyện, Julius đã đi mua đồ uống và thay thế vị trí của anh là Jin. Jin không thực sự để ý hai người kia đang nói gì, cái anh để ý là thứ mà Sebastian để trên bàn, khẩu súng của cậu ta. Tuy đã cố chống cự nhưng sự tò mò đã thắng, anh từ từ với tay và rút lấy khẩu súng của Sebas. Tuy đã biết về súng nhưng đây là lần đầu anh thấy một khẩu ngoài đời, trong lúc táy máy tò mò, cậu ta đã vô tình chĩa súng vào chính mặt mình.

*BANG!*

Tiếng súng vang lên thu hút sự chú ý của mọi người trong sảnh chính, ở trung tâm của sự chú ý là Jin đang toát mồ hôi như suối sau chuyện vừa xảy ra. Sebastian đã kéo nòng súng chếch ra khỏi mặt anh khi khẩu súng khai hỏa, thành công cứu sống anh một mạng. Sebastian đặt súng của mình xuống bàn rồi nhìn Jin:

_Lần đầu chú dùng súng à?

Jin toát mồ hôi hột, nặng nề quay đầu sang mà trả lời:

_Ừ…

Jin trả lời với tâm trạng nghĩ rằng mình sắp bị chửi, nhưng rồi Sebastian chỉ bật cười:

_Hahaha, Lần sau nhớ cẩn thận đấy, đừng nhìn vào nòng súng thế.

Tyrant giúp Jin xử lý vết bỏng do đạn sượt qua trên mặt anh. Jin tò mò vì hành động của Sebastian, hỏi:

_Sao cậu không giận tôi?

_Sao tôi phải giận?Tôi thích nhìn thấy lần đầu tiên của mọi người với súng, nó luôn làm cho tôi cảm thấy vui vẻ. Chỉ là lần sau nếu có muốn đụng vào súng tôi thì hỏi trước để tôi còn tháo đạn.

_Thôi tôi không bao giờ đụng vào nữa đâu.

Và thế là mọi thứ lại đâu vào đấy, mọi người lại cười nói vui vẻ. Và trong cái cười cái nói thì là sự khởi đầu cho cái tổ đội dở hơi nhất hành tinh.

Hết chương 2

-Còn tiếp ở chương 3-

1 5 7 3 1 5 2 0 1

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play