"Dì nhỏ, dì không nhanh lên là cháu sắp muộn học rồi đó!"
Giọng Kudo Shinichi vang lên, cố tỏ ra vẻ già dặn, nhưng sự sốt ruột không giấu được trong đôi mắt xanh biếc. Cậu bé đứng khoanh tay, nhíu mày nhìn người dì nhỏ của mình vẫn còn đang loay hoay trong bếp.
Wakana trong chiếc tạp dề hình chú mèo, quay lại lườm Shinichi một cái đầy tinh nghịch.
"Có dì ở đây, sao mà muộn được chứ, cháu cũng coi thường dì quá rồi đó."
Kudo Shinichi chỉ biết thở dài một hơi. Cậu biết khả năng của dì mình, nhưng mỗi lần "trải nghiệm" là một lần thử thách sức chịu đựng của cái dạ dày. Sau khi Wakana cuối cùng cũng gói xong hộp bento và nhét vào cặp cho cậu, cô bế thốc Shinichi bé nhỏ lên. Cổ tay cô khẽ rung lên một cách điệu nghệ, và "bụp", một cây đũa phép bằng gỗ anh đào xuất hiện trong tay Wakana.
"Disapparation!" (Độn thổ)
Một cảm giác giật mạnh đến khó tả kéo phắt cả hai vào một luồng xoáy không gian. Khung cảnh căn bếp ấm cúng tan biến, thay vào đó là một mớ màu sắc hỗn độn quay cuồng. Trong nháy mắt, họ đã đáp xuống một góc khuất rợp bóng cây gần trường tiểu học Teitan. Cảm giác của Kudo Shinichi bây giờ tệ không tả nổi, giống như bị ai đó ném vào máy giặt, bật chế độ vắt khô rồi vừa mới được lôi ra. Cậu bé loạng choạng, mặt tái mét.
Wakana thì trái lại, trông vô cùng thản nhiên. Cô cười hì hì, tay thoăn thoắt bóc một quả quýt mọng nước, đưa cho Shinichi.
"Nè~ ăn quả quýt cho đỡ đi, đã nói là không để cháu bị muộn đâu mà."
"Dì nhỏ... lần sau chúng ta có thể đi bộ đến một cách bình thường được không ạ?" Kudo Shinichi mặt mày trắng bệch, vừa run run nhận múi quýt, vừa cố nén cảm giác chóng mặt, buồn nôn đang cuộn trào trong bụng.
"Không được, đi bộ chán lắm!" Wakana phẩy tay: "Lần đầu tiên dì Độn thổ còn tệ hơn cháu bây giờ nhiều, mà nôn riết rồi cũng quen thôi. Được rồi, đi nào, cổng trường kia rồi."
"Vâng." Shinichi ngoan ngoãn đáp, dù trong lòng vẫn còn hơi ấm ức.
"À, đúng rồi, Shinichi, đây là một gói đũa phép cam thảo, cháu mang đến trường ăn cùng các bạn nhé. Chia sẻ sẽ có thêm nhiều bạn tốt đấy." Wakana lôi từ trong chiếc túi đeo chéo dường như không đáy của mình ra một gói kẹo xinh xắn, nhét vào cặp sách của Shinichi, rồi dịu dàng dắt tay cậu bé đi từ góc khuất ra, hướng về phía cổng trường tiểu học Teitan đang nhộn nhịp.
"Tạm biệt dì nhỏ!" Kudo Shinichi đeo cặp sách ngay ngắn, đứng ở cổng vẫy tay chào Wakana. Nhìn bóng dáng nhỏ bé của Shinichi được cô giáo đón vào lớp, Wakana mỉm cười hài lòng. Cô vừa định quay người rời đi thì một giọng nói quen thuộc, ấm áp vang lên.
"Wakana?"
Wakana giật mình quay lại, đôi mắt sáng lên vui sướng khi nhận ra người đó.
"Ể! Hiromitsu! Sao cậu lại ở đây? Thật là trùng hợp!"
Morofushi Hiromitsu mỉm cười hiền hậu, giơ quyển sách trên tay lên.
"Tớ đến lấy đồ giúp Jinpei. Cậu ấy để quên tài liệu ở nhà một người bạn gần đây. Còn cậu, đưa con đi học à?" Anh tò mò nhìn về phía cổng trường.
"Là cháu trai của tớ, tên là Kudo Shinichi." Wakana giải thích: "Hôm nay thanh tra Megure gọi điện gấp cho anh rể, nhờ anh ấy đến xem một vụ án, còn tớ thì... dậy muộn, làm Shinichi lỡ mất chuyến xe buýt đến trường." Nói đến đây, Wakana có chút ngượng ngùng, hai má ửng hồng, cô cúi đầu nghịch nghịch vạt áo.
"À, phải rồi, Hiromitsu, giới thiệu lại nhé, tớ tên là Fujimine Wakana." Wakana ngẩng lên, vui vẻ tự giới thiệu lại, đôi mắt lấp lánh niềm vui: "Tớ được người ta nhận nuôi rồi, một đứa trẻ quá tuổi được người ta nhặt về nhà đó. Tuyệt vời phải không?"
"Ừm, rất đáng yêu." Hiromitsu nhìn Wakana đang tỏ vẻ kiêu hãnh như một chú mèo con được khen, bất giác đưa tay lên xoa đầu cô một cách cưng chiều. Mái tóc mềm mại của cô lướt qua kẽ tay anh.
"Ư... cậu làm rối tóc tớ rồi, lúc nữa mà bị rối là tớ bắt đền cậu chải cho tớ đó, hứ!" Wakana phồng má, nhưng hành động gỡ tóc của cô lại trông vô cùng dễ thương. Sau đó, cô như sực nhớ ra điều gì, vội lấy từ trong túi ra một ít tiền, đưa cho Hiromitsu.
"Đây là?" Hiromitsu có chút khó hiểu nhìn số tiền.
"Tiền thuốc men đó. Mấy ngày tớ nằm viện đều là các cậu cho tớ mượn tiền mà. Giờ tớ là 'người có tiền' rồi, đương nhiên phải trả lại chứ." Wakana nói với vẻ mặt rất nghiêm túc.
"Được rồi. Tớ sẽ chuyển lại cho Zero giúp cậu." Hiromitsu mỉm cười nhận lấy số tiền, cẩn thận bỏ vào túi. Rất nhanh, cả hai đã đi đến ngã rẽ. Hiromitsu phải đến trường, liền chào tạm biệt Wakana. Cô đứng nhìn theo bóng lưng của anh khuất dần rồi mới quay người đi về phía góc khuất ban nãy, dùng phép Độn thổ để về lại nhà Kudo.
Vừa trở về phòng khách, Wakana đã bị "phục kích".
"Wakana, em về rồi à." Kudo Yukiko đang ngồi vắt chéo chân trên sofa, cười tủm tỉm nhìn cô em gái với vẻ mặt đầy ẩn ý, đặc biệt là khi thấy đôi má vẫn còn ửng đỏ của cô.
"Chị~" Wakana đỏ mặt, kéo dài giọng như một lời lên án dành cho bà chị lắm chiêu.
"Ây da... để chị đoán xem nào, cô em gái bé bỏng của chị có bạn trai rồi phải không ta?" Yukiko hóng chuyện, sáp lại gần Wakana, chọc ghẹo cô bằng ánh mắt tinh quái.
Wakana đột nhiên xìu xuống như quả bóng bị xì hơi, ngồi phịch xuống ghế sofa.
"Đâu có đâu ạ. Chỉ là tình cờ gặp lại người đã giúp em thôi. Lần trước em ngất trên đường, là Hiromitsu và bạn của cậu ấy đã cứu em."
"Ồ~ Hiromitsu à~" Yukiko cố tình ngân dài tên của chàng trai, khiến mặt Wakana càng đỏ hơn.
"Oa a a a a, chị!!!"
Bị trêu chọc đến mức không chịu nổi, Wakana hét lên. Yukiko giả vờ ôm ngực, điệu đà lảo đảo đi về phía Yusaku đang mải mê viết bản thảo ở bàn làm việc.
"Chồng ơi, anh xem kìa, em gái vì một người đàn ông mà lớn tiếng với em nè~ Em buồn quá đi~ Tim em tan nát mất thôi~"
"Chị... với tư cách là một diễn viên nổi tiếng, chị diễn giả trân quá đó." Wakana bĩu môi, nhanh chóng đổi chủ đề: "À, em đã bào chế xong Dung Quang Tề rồi."
Cô lấy từ trong túi ra một lọ dung dịch màu xanh ngọc lấp lánh, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, đặt lên bàn trà. Nghe đến hai chữ "Dung Quang Tề", Yukiko lập tức thôi "diễn", hai mắt sáng rỡ, đi thẳng đến bàn trà.
"Đây là của anh rể, thuốc chữa cận thị." Wakana đưa một lọ khác cho Yukiko.
Yukiko hí hửng cầm lấy, đi về phía Yusaku. Hai vợ chồng nhìn nhau, rồi cùng uống cạn lọ thuốc. Ngay lập tức...
"Wakana!!!" Yukiko hét lên một tiếng kinh hoàng, khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại vì độ khó uống của thứ dung dịch này. Vị của nó thật sự là một cực hình cho vị giác.
Thấy phản ứng của chị gái, Wakana lanh lẹ co cẳng chạy ngay: "Độc dược nó có vị đó mà~ không liên quan đến em đâu." Cô vừa chạy vừa nói vọng lại.
Yukiko nhìn sang Yusaku bên cạnh, thấy anh chỉ nhíu mày một chút rồi thôi, vô cùng thắc mắc: "Không khó uống sao anh?"
"Quả thực rất khó uống." Yusaku bình tĩnh đáp: "Nhưng mà cặp kính này, bây giờ anh đeo vào thấy hơi choáng." Ông từ từ tháo cặp kính đã gắn bó với mình bao năm xuống, nheo mắt nhìn ra xa: "Xem ra phải mua một cặp kính không độ để đeo cho hợp mốt rồi."
"Hết thật rồi à!" Yukiko kinh ngạc.
"Đúng vậy. Độ cận của anh em cũng biết mà, bây giờ những dòng chữ rất xa anh cũng có thể nhìn thấy rõ ràng rồi." Yusaku nói, rồi nhìn vợ mình: "Hơn nữa... không phải em nói vì thức đêm cày tiểu thuyết mà mặt nổi mụn sao, anh thấy hình như đâu có đâu."
"Thật không ạ!"
Yukiko nghe vậy liền lao thẳng vào phòng vệ sinh. Cô soi mình thật kỹ trong gương. Quả nhiên, vài nốt mụn đáng ghét đã biến mất không một dấu vết, làn da trở nên mịn màng, căng bóng. Cô tò mò vén áo lên xem bụng mình, những vết rạn mờ sau khi sinh Shinichi cũng đã hoàn toàn biến mất. Yukiko cảm thấy dường như mình đã trở về thời điểm thanh xuân rực rỡ nhất.
Thật là... một phép màu! Yukiko sung sướng xoay một vòng trước gương, trong lòng thầm cảm ơn cô em gái nhỏ bé nhưng đầy tài năng của mình.