"Katherine!"
Theo sau một tia sáng xanh lục chói lòa, giữa tiếng gọi tuyệt vọng của người bạn thân, Katherine ngã gục xuống đất, đôi mắt vĩnh viễn khép lại.
Đó có lẽ đã là đoạn kết của câu chuyện, nhưng định mệnh rõ ràng có một kế hoạch khác.
Tên mới: Fujimine Wakana.
Ưm.
Wakana từ từ tỉnh lại trên một chiếc giường êm ái, cảm nhận đầu tiên là cơn đau nhức âm ỉ khắp cơ thể. Vừa mở mắt, thứ chào đón cô là trần nhà trắng toát một cách xa lạ. Bệnh viện Thánh Mungo sao? Cô thầm nghĩ. Mạng mình cũng lớn thật, đến cả lời nguyền Avada cũng không giết chết được mình.
"Cô tỉnh rồi à?"
Một giọng nói trầm ấm vang lên, kéo Wakana ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô quay đầu lại và bắt gặp một chàng trai trẻ có mái tóc vàng sáng và làn da ngăm khỏe khoắn. Thấy Wakana chỉ im lặng chớp mắt, nhìn mình không rời, chàng trai, Furuya Rei, người mà nhiều năm sau này sẽ sở hữu tám trăm kế sách trong đầu, lúc này chỉ ngây thơ nghiêng đầu thắc mắc.
"Cô sao vậy? Có phải đói rồi không? Tôi vừa mua cháo ở nhà ăn bệnh viện cho cô đây."
Furuya Rei nhẹ nhàng đỡ Wakana ngồi dậy, đặt một chiếc bàn nhỏ lên giường rồi để bát cháo nóng hổi trước mặt cô. Mùi thơm của cháo gạo khác hẳn với món cháo yến mạch mà cô quen thuộc.
"Are you Japanese?" (Anh là người Nhật phải không?) Wakana dùng tiếng Anh để hỏi, giọng cô hơi khàn sau cơn mê dài.
Chàng trai trẻ thoáng ngạc nhiên trước câu hỏi của cô.
"Aren't you?" (Cô không phải sao?)
"I'm British." Cô đáp. (Tôi là người Anh.)
"Thì ra là vậy." Furuya Rei mỉm cười, sự bối rối ban đầu đã tan biến: "Thảo nào lúc nãy cô cứ nhìn tôi như thế. Vậy chúng ta dùng tiếng Anh nói chuyện nhé, tiếng Anh của tôi cũng không tệ đâu."
Từ Furuya, Wakana bàng hoàng biết được rằng cô không chỉ đang ở Nhật Bản, mà còn là một thế giới hoàn toàn khác. Anh và những người bạn của mình đã tình cờ phát hiện ra cô bất tỉnh ven đường trong một chuyến đi chơi. Bộ quần áo bệnh nhân cô đang mặc là do y tá giúp thay, còn đồ đạc của cô được đặt gọn gàng trong chiếc tủ đầu giường.
"Cảm ơn anh rất nhiều." Wakana nghiêm túc nhìn Furuya: "Tôi vẫn chưa biết tên anh."
"Tôi là Furuya Rei, sinh viên Đại học Touto."
"Tôi là Katherine Weasley." Cô giới thiệu tên thật của mình: "Tôi đến đây để du lịch."
"Du lịch sao?" Mắt Furuya sáng lên: "Vậy cô đến đúng lúc lắm, lễ hội mùa hè ở Tokyo sắp bắt đầu rồi đấy."
"Thật sao?"
"Đúng vậy."
Furuya nhiệt tình giới thiệu cho Wakana những địa điểm vui chơi nổi tiếng ở Tokyo, trong khi cô vừa chậm rãi ăn cháo, vừa hỏi anh về những phong tục tập quán lạ lẫm của Nhật Bản.
"Anh nói người cứu tôi là anh và các bạn, vậy họ đâu rồi?"
Lời của cô vừa dứt, một giọng nói mang theo sự cà khịa không hề che giấu đã vang lên từ cửa.
"Yo. Tỉnh rồi cơ à, công chúa ngủ trong rừng?"
Cái giọng điệu này, y hệt con chồn sương kiêu ngạo nào đó, thật khiến người ta ngứa răng. Nhưng Wakana chợt nghĩ, đã đến một thế giới mới rồi, có lẽ những quy tắc cũ kỹ ở Hogwarts không cần phải tuân thủ nữa. Cô ngẩng lên, đối mặt với một chàng trai có mái tóc xoăn tự nhiên và vẻ mặt đầy tự tin. A, càng nhìn càng giống Draco, cô thầm so sánh. Chỉ là con công chết tiệt kia luôn tự hào về mái tóc bạch kim và gia tộc Malfoy, lúc nào cũng cố giữ cái vẻ quý tộc lạnh lùng. Dĩ nhiên là trước khi bị Harry cho ăn hành.
"Cậu còn cảm thấy khó chịu ở đâu không?"
Một giọng nói khác, dịu dàng và ấm áp như Huynh trưởng nhà Gryffindor, xen vào. Wakana quay sang và thấy một người bạn khác của Furuya, với đôi mắt hiền hậu và nụ cười ấm áp.
"Mình là Morofushi Hiromitsu, chào cậu."
Wakana hơi ngẩn người. Nhân lúc đó, Furuya cũng nhanh chóng kể lại tình hình của Wakana cho hai người bạn mới đến. Lúc này, Matsuda và Hiromitsu mới biết cô là người Anh và không hiểu tiếng Nhật. Cả bốn người lập tức chuyển sang giao tiếp bằng tiếng Anh một cách trôi chảy.
Sau vài ngày tĩnh dưỡng, cuối cùng Wakana cũng được xuất viện. Cô vui vẻ rời khỏi bệnh viện như một con ngựa hoang thoát cương, hít thở không khí tự do. Nhưng niềm vui nhanh chóng bị thay thế bởi một câu hỏi thực tế đến phũ phàng: Mình sẽ ở đâu bây giờ?
Cô bất giác siết chặt chiếc túi xách của mình. Chiếc túi này đã được yểm Bùa Cơi Nới Không Gian, một món đồ cô đã mua ở Hẻm Xéo ngay sau khi nhận được thư nhập học. Vì không muốn phải xách theo những chiếc vali cồng kềnh, cô đã nhờ bà Weasley dùng Bùa Thu Nhỏ để ném tất cả hành lý vào trong đó. Mẹ của Katherine từng là bạn học thân thiết của bà Weasley, bà đã hy sinh trong cuộc chiến chống lại Voldemort cùng thời với gia đình Potter, để lại cho cô một gia tài kếch xù bằng vàng Galleon và gửi gắm cô cho gia đình Weasley chăm sóc. Có thể nói, Katherine đã lớn lên cùng với Ron. Bà Weasley luôn ao ước có thêm con gái, vì vậy ở trang trại Hang Sóc, Katherine và Ginny chính là cặp đôi công chúa mà ngay cả hai anh em sinh đôi Fred và George cũng không dám trêu chọc.
Chiếc túi này, giờ đây là mối liên kết duy nhất của cô với thế giới cũ.