"Chị ơi. Em về rồi đây."

"Wakana!" Giọng nói vui vẻ của Yukiko vang lên từ phòng khách.

"Bây giờ em tên là Fujimine Wakana rồi đó, phải quen dần đi nào." Bà vui vẻ lao ra ôm chầm lấy cô em gái vừa mới "ra lò" của mình.

"Chị xem này." Wakana cười, giơ chiếc lồng cú ra.

"Đây là Kim Đa Đa, con cú của em. Dù là gửi thư hay gửi đồ đều có thể dùng nó."

Wakana nhẹ nhàng lấy con cú tuyết ra khỏi lồng, đặt nó lên chiếc sào dành cho cú mà Yukiko đã chu đáo giúp cô sửa lại bên cạnh giường ngủ. Lông của Kim Đa Đa trắng muốt như tuyết đầu mùa, điểm xuyết những đốm đen tinh nghịch trên lưng, đôi mắt to tròn màu hổ phách trông vô cùng thông minh và xinh đẹp.

"Chị sờ nó một chút được không?" Yukiko mong đợi nhìn Wakana, đôi mắt sáng lấp lánh như một cô bé được cho quà.

"Tất nhiên là được ạ. Nếu hai người có đồ gì muốn gửi, có thể dùng cú. Chỉ cần đối xử tốt với nó là được."

"Ồ! Tuyệt quá!"

Yukiko ngay lập tức bế con cú đi xuống lầu để khoe với Kudo Yusaku, cưng nựng nó như một món báu vật. Wakana suy nghĩ một chút rồi cũng quyết định kéo cả chiếc sào cú đi xuống theo.

"Không phải em nói là để trong phòng ngủ sao?" Kudo Yusaku hỏi, nhìn Wakana đang loay hoay đặt chiếc sào ở một góc phòng khách.

"Anh rể, em nghĩ hai người có lẽ cũng sẽ cần dùng đến nó." Wakana giải thích: "Bởi vì anh chỉ cần giao thư cho nó, nói rõ địa chỉ và người nhận, nó nhất định sẽ gửi đến tận nơi, không sai một ly."

Ánh mắt Kudo Yusaku di chuyển đến con Kim Đa Đa đang ngoan ngoãn đậu trên tay Yukiko. Một tia sáng lóe lên trong đầu vị tiểu thuyết gia. Ông luôn phải gửi những bản thảo dày cộp cho biên tập viên. Nếu có một con cú, ông có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian và công sức.

"Wakana, có thể mua thêm một con cú nữa không? Anh và Yukiko thỉnh thoảng sẽ đi du lịch, còn em cũng cần liên lạc thường xuyên với thế giới phép thuật."

"Đúng rồi ạ!" Wakana gật đầu.

"Trong thế giới phép thuật, gần như mỗi phù thủy đều có một con cú. Cửa hàng cú có đủ loại, cú tuyết, cú vọ, cú mèo, cú lợn, cú nâu, cú đại bàng và cú xám lớn." Cô say sưa liệt kê như một chuyên gia.

"Trong số đó, cú đại bàng là loại có kích thước lớn nhất, nên nó có thể vận chuyển những bưu kiện lớn và nặng."

"Vậy mua một con cú đại bàng nhé?" Kudo Yusaku nhìn sang vợ mình để tham khảo ý kiến.

"Được đó!" Yukiko lập tức đồng ý rồi quay sang Wakana.

"Bọn chị muốn một con cú đại bàng."

Wakana mỉm cười, viết nhanh một lá thư, đặt số vàng cần thiết vào một chiếc túi nhỏ rồi buộc vào chân Kim Đa Đa. Con cú tuyết thông minh dường như hiểu ý, nó ngậm lá thư rồi bay vút ra ngoài qua cửa sổ, biến mất vào bầu trời xanh.

"Tiếp theo, chúng ta chỉ cần chờ là được."

Tại một con hẻm sầm uất trong thế giới phép thuật, Kim Đa Đa bay thẳng vào Cửa hàng Cú Eeylops. Chủ tiệm, một người đàn ông trung niên, khá ngạc nhiên khi thấy một con cú tự đến đặt hàng. Lần đầu tiên ông thấy cách mua cú như thế này. Ông bật cười, nhận tiền, lấy ra một con cú đại bàng uy nghi, nhét thức ăn của nó vào trong lồng, rồi ra hiệu cho con cú đại bàng tự tha theo lồng và thức ăn của mình, bay đi cùng Kim Đa Đa.

Chẳng bao lâu sau, hai con cú đã bay trở về. Kudo Yusaku nhận lấy chiếc lồng từ con cú đại bàng. Wakana một tay thưởng cho Kim Đa Đa, một tay đưa cho Yukiko một ít thức ăn, ra hiệu cho bà cho con cú mới ăn để làm quen.

"Hai người nghĩ ra tên cho nó chưa ạ?"

"Nhắc mới nhớ." Kudo Yusaku trầm ngâm, tay vuốt cằm ra vẻ một nhà tư tưởng.

"Trong cuốn sách anh đang viết có một nhân vật tên là Nam tước Bóng đêm."

"Vậy nó tên là Bóng đêm, còn anh tên là Nam tước hả?" Yukiko ngồi trên ghế chống cằm, trêu chọc.

"Phụt." Wakana suýt nữa thì bật cười thành tiếng.

Kudo Yusaku bất lực nhìn Yukiko.

"Đây là con cú của Nam tước Bóng đêm, chẳng lẽ em không phải là Nữ Nam tước Bóng đêm sao?"

"A, đúng ha. Vậy nên gọi là gì nhỉ?"

"Gọi nó là Watson đi ạ."

Một giọng nói trong trẻo vang lên từ cửa. Một cậu bé mặc đồng phục tiểu học, đội mũ vàng nhỏ bước vào. Cậu quay đầu nhìn Wakana, đôi mắt tuy còn non nớt nhưng đã ánh lên vẻ sắc sảo, thông minh.

"Dì chắc là dì nhỏ mà mẹ cháu nói phải không ạ? Cháu là Kudo Shinichi."

Sự xuất hiện của Shinichi đã dập tắt ngọn lửa "sáng tạo" vừa bùng lên trong lòng Kudo Yusaku. Watson thì Watson vậy, haizz.

"Shinichi, dì nhỏ tặng con một món quà gặp mặt nhé." Wakana mỉm cười, lấy ra một viên kẹo rực rỡ sắc màu đưa cho Kudo Shinichi.

"Cháu cảm ơn dì ạ."

Sau khi Shinichi nhận kẹo, Yukiko bắt đầu cổ vũ cậu bé ăn. Kudo Yusaku vừa nhìn dáng vẻ của vợ là biết viên kẹo này chắc chắn không đơn giản. Nhưng mà, trẻ con sinh ra là để trêu chọc mà! Ông liền đứng một bên phụ vợ cổ vũ Shinichi.

Tuy nhiên, vì đây là lần đầu gặp mặt, Wakana không nỡ đưa cho cậu những viên kẹo có thể dùng để chơi khăm. Dưới sự cổ vũ của bố mẹ, Shinichi bóc viên kẹo và cho vào miệng. Ngay lập tức, cậu bé cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng và từ từ bay lên.

"Ê! Bay lên được này!" Shinichi reo lên, không hề sợ hãi mà ngược lại còn vô cùng thích thú.

"Đây là Kẹo Bay mà dì Wakana mua từ thế giới phép thuật về đó. Kẹo khác nhau sẽ có hiệu quả khác nhau nha." Yukiko nhìn cậu con trai đang lơ lửng và "bơi kiểu chó" trên không trung, không nhịn được cười.

Trẻ con là đối tượng dễ tiếp thu những điều mới lạ nhất. Liên tiếp mấy ngày sau đó, Shinichi cứ quấn lấy Wakana, nhất quyết đòi thử hết tất cả các loại kẹo. Nhìn cậu nhóc đang say sưa nghiên cứu mấy viên Đậu Đa Vị Bertie Bott, Wakana suy nghĩ một chút. Cậu bé này thông minh, can đảm và tò mò. Những đứa trẻ như vậy thường dễ tự mình lao vào rắc rối.

Một ý nghĩ nảy ra, cô bảo Kim Đa Đa bay một chuyến đến thế giới phép thuật, bỏ ra một số tiền lớn mua nguyên liệu luyện kim quý giá. Cô tự tay chế tác một mặt dây chuyền bằng bạc, cẩn thận khắc lên đó những cổ tự phòng ngự có khả năng phản đòn tấn công ma thuật và vật lý. Xong xuôi, cô đeo chiếc dây chuyền lên cổ Shinichi và dặn dò nghiêm túc: "Đây là bùa hộ mệnh, tuyệt đối không được tháo ra, nghe chưa?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play