Ông cụ Sở đã ngoài bảy mươi, mấy năm trước khi còn khỏe mạnh, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do ông cụ quyết định.
Nhưng từ sau khi vợ qua đời, sức khỏe ông cụ cũng dần sa sút, vấn đề người kế thừa bị trì hoãn lâu nay cuối cùng cũng được đưa ra bàn công khai.
Bởi vì năm xưa con út không nghe lời ông cụ sắp đặt hôn nhân mà lại cưới một người phụ nữ bình thường, khiến ông cụ mất mặt, nên suốt những năm qua ông cụ không mấy ưa nhà con trai thứ.
Chỉ có đứa cháu đích tôn xuất sắc từ nhỏ là còn được ông nhìn bằng con mắt khác.
Con cả thì ngoan ngoãn thật, nhưng bao năm chỉ sinh được một đứa con trai, lại bị vợ nuôi thành kẻ ngốc, ông cụ không thể nào yên tâm giao gia nghiệp cho hậu duệ như vậy.
Nếu con thứ không quá cứng đầu, chịu cưới một người môn đăng hộ đối, có thể giúp ích cho nhà họ Sở, cộng thêm đứa con thông minh hiểu chuyện, thì ông cụ đã chẳng phải đau đầu như bây giờ.
Giờ thì hay rồi, đứa cháu thứ mà nhà họ Sở nuôi suốt mười tám năm, hóa ra chẳng có chút huyết thống nào với nhà họ Sở. Đứa cháu ruột thật sự thì lại lưu lạc bên ngoài, tuy thông minh nhưng chưa từng được giáo dục bài bản, cũng không có chút cảm giác gắn bó với gia tộc.
Chuyện này còn khiến đám người già trong giới được dịp cười nhạo.
Vì chuyện này mà ông cụ nhà họ Sở tức giận mấy ngày liền, cố gắng giữ thể diện để công bố thân phận của Sở Lăng Dự, rồi về nghỉ ngơi.
Không ngờ nhà con cả lại gây ra trò cười lớn hơn!
Khi ông cụ nhận được tin và đến nơi, nhà con trai thứ đã tiễn khách xong, nhìn thấy cả nhà con cả quần áo xộc xệch, mặt mũi bầm dập, ông cụ suýt nữa tức đến nghẹt thở.
Từ nhỏ Sở Hạc Ngôn đã không thân với ông nội, nói chuyện cũng chẳng được mấy câu, lúc này càng không dám đâm đầu vào họng súng.
Thấy ba mẹ và anh trai đang luống cuống dỗ dành ông nội, cậu chỉ đứng ở góc, không bước lên.
Sở Lăng Dự đứng cạnh cậu, cũng không có hành động gì.
Ông cụ không để ý đến hai người họ, nghỉ ngơi một lát rồi nhìn thấy con cả bị “thằng con hoang” đánh đến mặt mũi bầm tím, tức giận giơ gậy đập lên đầu ông ta, mắng: “Đồ ngu!”
Bác cả vừa uất ức vừa giận dữ biện hộ: “Ba! Là con đàn bà đê tiện kia không biết xấu hổ!”
Nói rồi ông ta quay sang chất vấn người vợ đã cắm sừng cho mình: “Bà nói rõ cho tôi! Thằng con hoang kia là từ đâu ra?”
Bác gái như thể đã buông xuôi tất cả, cười lớn: “Dù sao cũng không phải con ông! Ông mà dám động vào con tôi một chút, cả đời này tôi không tha cho ông!”
Bác cả tức đến ôm ngực: “Đồ đàn bà lăng loàn…”
Bác gái cười lạnh ngắt lời: “Tôi lăng loàn? Ông ra ngoài chơi mấy thằng nhóc chưa đủ tuổi thì sao không nói mình lăng loàn? Bao nhiêu phụ nữ không đủ cho ông chơi à? May mà con tôi không có chút máu mủ gì với ông, tôi không muốn sinh ra một tên đồng tính bệnh hoạn!”
Mặt bác cả lúc đỏ lúc trắng: “Ly hôn! Bà dắt thằng con hoang kia cút khỏi nhà họ Sở ngay!”
Bác gái không hề yếu thế: “Thế thì ly hôn!”
Ông cụ nhà họ Sở đập bàn: “Đủ rồi!”
Hai người mới chịu ngậm miệng.
Ông cụ liếc nhìn “thằng con hoang” đang nép sau lưng con dâu cả, giơ tay ra lệnh cho vệ sĩ phía sau: “Tống nó ra ngoài! Từ nay không được bước chân vào nhà họ Sở nữa!”
Sở Hoài Du nghẹn ngào hỏi: “Ông nội, bao năm qua ông thật sự không có chút tình cảm nào với con sao?”
Sở Hạc Ngôn thầm nghĩ: [Lúc trước chính ông ta nói không phải huyết mạch nhà họ Sở thì không xứng ở lại, sao giờ lại quay sang chơi bài tình cảm?]
Quả nhiên ông cụ Sở quả nhiên là người sắt đá với những hậu duệ không cùng huyết thống, ông cụ không chút do dự phất tay: “Tống ra ngoài.”
Sở Hoài Du bị vệ sĩ kẹp hai tay kéo ra ngoài, tiếng la hét và vùng vẫy của ông ta hoàn toàn vô ích.
Bác gái hoảng hốt chạy theo, giọng the thé vang vọng khắp sân: “Nhẹ tay thôi! Làm đau con tôi, tôi không để yên đâu!”
Bác cả tức tối nhìn theo bóng hai mẹ con rời đi, quay đầu hỏi ông cụ: “Ba, ba cứ để họ đi như vậy sao?”
Ông cụ giận dữ mắng: “Đồ vô dụng! Con còn muốn làm mất mặt thêm nữa à?”
Bác cả mặt mũi bầm tím, quỳ rạp dưới đất, suýt nữa ôm lấy chân ông cụ: “Nhưng ba, con đàn bà đó không chỉ cắm sừng con, mà còn suýt làm rối loạn huyết thống nhà họ Sở. Chẳng lẽ không có hình phạt nào sao?”
Ông cụ tức đến mức râu tóc dựng ngược: “Sao tôi lại sinh ra đứa ngu như thế này chứ! Nếu con không để no làm ầm lên thì chuyện này đóng cửa lại giải quyết thế nào cũng được, đó là việc nhà, người ngoài không can thiệp. Nhưng giờ thì sao? Ai ai cũng biết nó vì con bất lực mà đi kiếm giống bên ngoài. Giờ mẹ con họ có chuyện gì, người ta đều nghĩ là do nhà mình gây ra! Con tưởng nhà mẹ đẻ của nó chết sạch rồi à?”
Bác cả bị mắng đến cúi gằm mặt, chỉ hận không sớm nhận ra bộ mặt thật của người đầu gối tay ấp.
Ông cụ thở dài: “Ba mệt rồi. Nghiệp Thành, bảo bọn trẻ về nghỉ đi.”
Sở Nghiệp Thành đáp một tiếng, đợi ông cụ rời đi rồi mới dẫn vợ con chuẩn bị về.
Trước khi đi ông ấy còn an ủi anh trai: “Anh à, ba nói vậy là trong lúc tức giận thôi, anh đừng để bụng. Vết thương này… anh muốn đến bệnh viện hay gọi bác sĩ gia đình đến?”
Sở Kiến Thành được quản gia đỡ dậy, giận dữ nói: “Thôi giả vờ trước mặt tôi đi! Chưa xem đủ trò cười của tôi sao? Tôi mất con, mất mặt mũi nhà họ Sở, cả gia nghiệp to lớn rơi vào tay cậu, cậu vui còn không hết, còn giả nhân giả nghĩa ở đây làm gì?”
Sở Nghiệp Thành thở dài: “Anh, đừng nói vậy. Dù sao chúng ta cũng là anh em ruột. Chuyện của chị dâu và Hoài Du… đúng là họ sai. Anh yên tâm, sau này ba đứa con nhà em đều có thể phụng dưỡng anh.”
Vừa nói xong, Sở Kiến Thành lập tức bị chạm vào nỗi đau, giận dữ ném thẳng ly trà về phía em trai.
Sở Hoài Cẩn nhông tay kéo ba lại, lạnh nhạt nói: “Bác cả cứ nghỉ ngơi cho tốt, nhà con xin phép về trước.”
Nhà họ đã chuyển ra khỏi biệt thự nhà họ Sở từ lâu, chỉ về vào dịp lễ Tết. Lần này là vì muốn đưa Sở Lăng Dự vào gia phả, tiện thể tổ chức tiệc công bố thân phận.
Giờ việc đã xong, đương nhiên phải về nhà riêng.
Sở Hạc Ngôn xem xong màn kịch, nhân cơ hội gọi hệ thống: “Hệ thống ơi, sao bác gái lại tự dưng bóc phốt bản thân? Không chừa chút thể diện nào cho bác cả, chẳng hợp lý chút nào. Trong kịch bản có đoạn này không? Hay là bác cả đã phát hiện ra gì đó từ trước?”
Đợi một lúc không thấy phản hồi, cậu lại thử gọi: “Hệ thống? Có đó không? Có thì lên tiếng đi.”
Hệ thống rè rè một lúc rồi mới lên tiếng: “Cảnh báo! Cảnh báo! Kịch bản bị lệch hướng! Yêu cầu ký chủ nhanh chóng sửa chữa!”
Sở Hạc Ngôn: “Vậy nói rõ xem, kịch bản gốc là gì? Với lại tôi đã làm đúng nhiệm vụ rồi mà, sao vẫn lệch?”
Hệ thống: “Rè rè… xuất hiện lỗi không xác định, đang tiến hành sửa chữa…”
Sở Hạc Ngôn: “…”
Cái hệ thống này sao càng lúc càng thấy không đáng tin vậy.
Dù sao thì tin đồn trên tờ báo lá cải hôm nay đúng là thật, đây là lần đầu tiên cậu được ăn dưa tận nơi như thế.
“Đã sửa xong.”
Hệ thống phát ra tiếng “tinh” rồi mới khôi phục giọng điệu bình thường: “Ký chủ, trong kịch bản gốc không có đoạn này. Tôi vừa hỏi hệ thống chính, hiện tại suy đoán là thế giới này bị lỗi.”
Sở Hạc Ngôn: “Lỗi gì?”
Hệ thống: “Không rõ.”
Sở Hạc Ngôn hoàn toàn không thể hiểu nổi: “Ngay cả hệ thống chính của các người còn không biết lỗi là gì, lại trông chờ một phản diện như tôi đi sửa?”
Hệ thống có chút chột dạ: “Thì… chúng ta có thể cùng nhau cố gắng mà! Buổi tiệc hôm nay vốn là để giả thiếu gia khiến thiếu gia thật mất mặt trước công chúng, từ đó dẫn đến hàng loạt mâu thuẫn sau này, theo lý thì không có vấn đề gì cả.”
Sở Hạc Ngôn: “Vậy trong kịch bản gốc, chuyện này có bị lộ không?”
Hệ thống: “Không. Cha nuôi của cậu và bác cậu tranh giành quyền thừa kế suốt một thời gian dài, cuối cùng chính nhờ sự xuất sắc của thiếu gia thật mà ông cụ mới quyết định giao gia nghiệp cho cha nuôi cậu.”
Với tình hình hiện tại, trừ khi ông cụ đột nhiên phát điên, nếu không thì không đời nào giao gia nghiệp cho bác cậu.
Sở Hạc Ngôn: “Thế thì hết cứu rồi, cùng nhau chết đi cho xong.”
Hệ thống cảm nhận được luồng khí đen kịt đang lan tỏa, lập tức co rúm lại trong góc, không dám hé răng.
Cả nhóm đi qua vườn hoa để ra ngoài, Lâm Thanh Lạc bỗng cười lạnh: “Hừ, cuối cùng cũng tới ngày này của họ.”
Sở Nghiệp Thành đầy đắc ý: “Anh đã nói rồi mà, nhà mình đúng là may mắn.”
Hệ thống: … Sao giờ nhìn ai cũng giống phản diện thế này? Không đúng kịch bản chút nào!
Sở Hoài Cẩn nhìn hai em trai, hỏi: “Lăng Dự, Hạc Ngôn, hôm nay không bị dọa chứ?”
Sở Lăng Dự liếc nhìn Sở Hạc Ngôn, rồi mới đáp: “Không sao.”
Sở Hạc Ngôn cúi đầu không nói gì, Sở Hoài Cẩn lại hỏi lần nữa, cậu mới giật mình, ngơ ngác đáp: “À, anh à, em không sao.”
Ăn dưa tại hiện trường, cậu thấy khá vui.
Nếu cái hệ thống kia đừng vô dụng như vậy thì cậu còn vui hơn nữa.
Sở Hoài Cẩn đã quen với việc cậu thỉnh thoảng cứ đơ ra như thế: “Vậy thì tốt. À đúng rồi, Lăng Dự, có muốn thay đồ sạch sẽ rồi hãy về không?”
Lúc này Sở Hạc Ngôn mới nhận ra, quần áo của Sở Lăng Dự bị cậu làm bẩn mà vẫn chưa kịp thay.
Cậu lại xin lỗi lần nữa, Sở Lăng Dự thản nhiên nói: “Không cần, về nhà rồi thay cũng được.”
Sở Hoài Cẩn cũng không ép, dù sao thì người em trai mới nhận này vẫn chưa thân thiết với mọi người, còn lạ lẫm là chuyện bình thường.
Lúc lên xe, Sở Hoài Cẩn theo thói quen nhường em trai lên trước.
Thấy Sở Lăng Dự chủ động ngồi cạnh Sở Hạc Ngôn, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Không giận dỗi là tốt rồi.
Trên đường về, Sở Hoài Cẩn tranh thủ xử lý công việc trên máy tính bảng. Sắp đến nhà, anh ấy quay đầu lại thì thấy hai em trai đã ngủ gục, vai tựa vào nhau, tư thế của Sở Lăng Dự rõ ràng là nghiêng về phía Sở Hạc Ngôn, mà cậu cũng không có biểu hiện gì là khó chịu, trông không giống như anh ấy lo lắng ban đầu rằng hai người sẽ như nước với lửa.
Sở Hoài Cẩn mỉm cười đầy mãn nguyện, tiện tay chụp một tấm ảnh gửi cho ba mẹ đang ngồi xe khác.
Lâm Thanh Lạc huých tay chồng, cười nói: “Nhìn con mình kìa, chẳng phải hòa thuận lắm sao?”
Sở Nghiệp Thành cũng cười: “Hai đứa đều ngoan, chỉ cần đừng cãi nhau là được.”
Lâm Thanh Lạc chợt nhớ ra chuyện gì: “Đúng rồi, anh cũng nghe thấy chuyện hôm nay chứ?”
Sở Nghiệp Thành: “Anh nghĩ là ai có mặt ở đó đều nghe thấy.”
Lâm Thanh Lạc: “Vậy có nên hỏi Hạc Ngôn xem rốt cuộc là chuyện gì không?”
Sở Nghiệp Thành: “Em nghĩ nó biết rõ sao?”
Lâm Thanh Lạc lắc đầu, Sở Nghiệp Thành đề nghị: “Quan sát thêm một thời gian nhé?”
Lâm Thanh Lạc: “Vậy cứ để ý thêm. Anh có thấy hôm nay Lăng Dự đột nhiên thay đổi thái độ với Hạc Ngôn không?”
Sở Nghiệp Thành suy nghĩ một lúc: “Hình như có, có liên quan đến chuyện đó à?”
Lâm Thanh Lạc: “Chưa chắc. Em thấy dạo này nó không nghỉ ngơi tốt, cứ tưởng là chưa quen môi trường mới. Đứa nhỏ này, trong lòng có chuyện gì cũng chẳng nói.”
Sở Nghiệp Thành an ủi: “Đừng lo, từ từ rồi sẽ ổn.”
***
Tối đó, Sở Hạc Ngôn vừa tắm xong chuẩn bị đi ngủ, hệ thống đột nhiên phát nhiệm vụ: “Tranh giành phòng lớn nhất trong nhà với thiếu gia thật.”
Sở Hạc Ngôn mặc đồ ngủ nằm trên giường, nhắm mắt hỏi: “Bao nhiêu điểm?”
Hệ thống: “Làm xong sẽ biết.”
Sở Hạc Ngôn: “Không nói thì tôi không làm. Lương thưởng minh bạch là nguyên tắc cơ bản của lao động.”
Hệ thống: “Ký chủ không thể nói vậy được. Làm nhiệm vụ là vì lợi ích của cậu mà, kịch bản sụp đổ thì chẳng tốt cho ai cả.”
Sở Hạc Ngôn: “Không phải hệ thống đã sập rồi sao?”
Hệ thống: “Đó là sự cố ngoài ý muốn. Hệ thống chính vẫn đang điều tra nguyên nhân. Nhiệm vụ được giao vẫn phải hoàn thành nghiêm túc.”
Sở Hạc Ngôn: “Một nghìn điểm, không thì khỏi bàn.”
Hệ thống ngập ngừng một lúc rồi nói: “Ban đầu là ba trăm, tính cả phụ cấp làm thêm thì nâng lên năm trăm được không? Một nghìn thì nhiều quá, hệ thống chính sẽ làm khó tôi mất.”
Sở Hạc Ngôn cuộn chăn lại, đắp lên người, nhắm mắt ngủ, mặc kệ hệ thống nói gì cũng chẳng buồn đáp lại.
Cuối cùng hệ thống đành phải nhượng bộ: “Được rồi được rồi, một nghìn thì một nghìn. Cậu là tổ tông của tôi mà. Giờ đi làm nhiệm vụ được chưa?”
Lúc này Sở Hạc Ngôn mới chậm rãi bò dậy, gọi người hầu mang cho một ly sữa nóng, rồi thong thả đi đến trước cửa phòng Sở Lăng Dự, gõ nhẹ vài cái.
Sở Lăng Dự mở cửa, tay kia vẫn đang lau tóc, rõ ràng vừa tắm xong.
Sở Hạc Ngôn uể oải tựa vào khung cửa: “Tôi vào được không?”
Sở Lăng Dự khựng lại: “Có chuyện gì?”
Sở Hạc Ngôn gật đầu đầy nghiêm túc. Sở Lăng Dự tránh sang một bên cho cậu vào, vừa lau tóc vừa hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Sở Hạc Ngôn đưa ly sữa cho anh, rồi hỏi thẳng: “Cậu có phiền nếu tôi đổi phòng với cậu không?”
Sở Lăng Dự không nhận ly sữa, nhíu mày: “Tại sao?”
Sở Hạc Ngôn đặt ly sữa lên tủ đầu giường, rồi nằm phịch xuống giường như không còn xương cốt: “Tôi thích ngủ ở đây.”