Sở Hạc Ngôn hơi ngạc nhiên, không ngờ hệ thống lại xác nhận nhiệm vụ đã hoàn thành.

“Làm một nhiệm vụ mà chỉ được có một trăm điểm?” Cậu có chút không hài lòng.

Hệ thống đáp: “Điểm số phụ thuộc vào độ khó của nhiệm vụ. Nhiệm vụ đầu tiên là đơn giản nhất, nên điểm thưởng cũng thấp. Ký chủ cứ cố gắng tích lũy thêm, sẽ đủ đổi hàng hóa thôi.”

Nói rồi, nó bắt đầu vẽ bánh vẽ, giới thiệu hàng loạt món đồ đắt đỏ để dụ Sở Hạc Ngôn làm nhiệm vụ kiếm điểm.

Cậu chẳng thèm để ý, trực tiếp vào cửa hàng hệ thống mua một bản báo lá cải điện tử.

Một điểm một bản, so với các món khác thì gần như miễn phí.

Hệ thống ngạc nhiên hỏi: “Cậu mua cái này làm gì?”

Nó thậm chí còn không biết trong cửa hàng có thứ này.

Sở Hạc Ngôn thản nhiên đáp: “Đọc chứ sao.”

Cậu mê tin đồn lắm.

Hệ thống: “……”

Nó như bị chấn động, nhìn Sở Hạc Ngôn với gương mặt cao quý lạnh lùng mà lại hăng say lật báo lá cải, cả hệ thống đều tê liệt.

Sở Lăng Dự từ chối đề nghị đi thay đồ cùng Sở Hạc Ngôn, trông tâm trạng không tốt lắm. Ai mà chẳng bực khi bị hắt cả ly rượu vang lên người chứ. Huống hồ Sở Hạc Ngôn có phải cố tình gây chuyện không cũng chưa rõ.

Khi mọi người đang bàn tán về sự cố này, Sở Hoài Du nghênh ngang bước tới khiêu khích: “Sở Hạc Ngôn, lần này là cậu sai rồi. Dù Lăng Dự đã chiếm vị trí của cậu trong gia phả, nhưng đó vốn là chỗ của em ấy. Gia phả nhà họ Sở không thể để người ngoài không có chút huyết thống nào chen vào được, đúng không? Cậu hưởng phúc thay em ấy bao năm, không biết ơn thì thôi, sao còn cố tình gây sự với Lăng Dự? Cậu không thấy mất mặt cho nhà họ Sở à?”

Sở Hạc Ngôn đang mải mê hóng hớt, chẳng nghe rõ ông ta nói gì, chỉ thầm kinh ngạc trong lòng: [Anh họ cũng không phải con ruột của bác cả sao?]

Ý nghĩ ấy như tiếng sét giữa hội trường, khiến ai nấy đều biến sắc.

[Sở Hoài Du cũng không phải con con nhà họ Sở? Lại là một vụ tráo con nữa sao?]

[Không thể nào, nhà họ Sở gặp phải ai thế, sao con trai trong nhà cứ bị tráo hết lượt này đến lượt khác?]

[Sở Hạc Ngôn biết chuyện này bằng cách nào? Cái hệ thống cậu ấy nói là gì vậy?]

Sở Lăng Dự nghe được những suy nghĩ ấy, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Sở Hạc Ngôn. Anh bắt đầu xâu chuỗi lại tình hình hiện tại.

Có vẻ Sở Hạc Ngôn không biết rằng tiếng lòng của mình đang được phát công khai.

Những người nghe được tiếng lòng của Sở Hạc Ngôn dường như không biết người khác cũng nghe thấy.

Nói cách khác, phần lớn mọi người đều tưởng chỉ mình họ nghe được tiếng lòng của Sở Hạc Ngôn.

Vì chuyện này quá phi lý, nên dù ai cũng nghe thấy, không một ai dám nói thẳng ra.

Thông tin “anh họ thứ hai không phải con ruột của bác cả” truyền từ Sở Hạc Ngôn đến tai mọi người trong hội trường, rồi lại truyền ngược về phía anh.

Kết quả là, tuy không nghe được suy nghĩ của Sở Hạc Ngôn, nhưng anh có thể đoán được nội tâm của cậu thông qua tiếng lòng của những người khác.

Ngoại trừ Sở Hạc Ngôn, anh đều nghe rõ mồn một tiếng lòng của tất cả mọi người trong hội trường.

Ví dụ như lúc này, trong lòng bác cả nhà họ Sở đang nghĩ: [Có phải thằng nhóc mà em trai nuôi bị ma ám rồi không? Lúc con trai mình chào đời, mình đứng ngay ngoài phòng sinh, y tá vừa sinh xong đã bế ra cho mình xem, trên mông còn có vết bớt, mình nhớ rất rõ, không thể nào bị tráo đổi được.]

Tuy Bác gái bày ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng hoảng hốt: [Làm sao Sở Hạc Ngôn biết được chuyện này? Không được, chuyện này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, phải nhanh chóng xử lý nó.]

Ba mẹ và anh trai của cậu cũng đều kinh ngạc như những người khác, chứng tỏ họ không hề biết gì về chuyện này.

Anh họ thì tức giận đến mức túm lấy cổ áo Sở Hạc Ngôn, gằn giọng hỏi: “Cậu đang nói linh tinh cái gì vậy?”

Sở Hạc Ngôn vô tội chớp mắt, chậm rãi đáp: “Anh họ, em có nói gì đâu, sao anh lại giận dữ thế?”

Anh họ: [Cậu đúng là không mở miệng, nhưng trong lòng bôi nhọ mẹ tôi như vậy cũng không được!]

Rõ ràng Sở Hạc Ngôn không phải đối thủ của anh họ, bị túm cổ mà chẳng hề phản kháng.

Mẹ cậu không chịu nổi nữa, lạnh mặt đứng ra bảo vệ con trai: “Này, con làm gì vậy? Chúng tôi không hề chọc giận con mà?”

[Dù có nhiều người nghe thấy tiếng lòng của con trai, thì đã sao? Bà đây muốn xem thử ai dám là người đầu tiên vạch trần chuyện này.]

Bà ấy kéo Sở Hạc Ngôn ra khỏi tay anh họ, rồi châm chọc bác gái một câu: “Chị dâu dạy con kiểu vậy à?”

Lúc này bác gái chỉ lo làm sao che giấu bí mật, không dám đối đầu với ai.

Bà ta không chắc ngoài bà ta và con trai ra còn ai nghe thấy câu nói kia, đang định nói vài câu cho qua chuyện thì tiếng lòng của Sở Hạc Ngôn lại vang lên: [Ồ, lần này không phải bị tráo đổi.]

Mọi người đang hóng hớt đến cao trào, nghe thấy cú “bẻ lái” này thì đồng loạt thất vọng thở dài trong lòng.

Không ngờ ngay sau đó Sở Hạc Ngôn lại tiếp tục bẻ lái: [Là ngoại tình à? Vậy thì không sao, ít nhất vẫn là con ruột của bác gái.]

Đám người hóng chuyện trợn mắt há mồm: Ngoại tình thì có gì hơn bị tráo con chứ!

Nếu ông cụ nhà họ Sở biết chuyện này, chắc tức đến phát bệnh.

Anh họ không tin lời Sở Hạc Ngôn, đang định tiếp tục chất vấn vì sao cậu lại vu khống mẹ mình, thì bất ngờ bị ai đó kéo tay lại

Anh họ quay đầu lại, vừa hay bắt gặp vẻ mặt chột dạ thoáng qua của mẹ mình, lòng lập tức trùng xuống. Nhưng ông ta vẫn không muốn tin. Làm sao ông ta có thể không phải là huyết mạch nhà họ Sở?

Gia đình ngoại của ông ta là một dòng họ nho học nổi tiếng khắp vùng. Tuy không giàu có bằng nhà họ Sở, nhưng cũng là danh môn chính thống, đâu giống như thím hai chỉ xuất thân từ tầng lớp bình dân.

Trước khi mẹ cậu kết hôn đã là tiểu thư nổi tiếng trong giới thượng lưu, vừa có đức vừa có tài. Năm đó chính ông nội đích thân đến nhà ngoại để cầu hôn, cưới hỏi đàng hoàng vào nhà họ Sở. Trước khi bà nội qua đời, bà cụ vẫn luôn xem mẹ cậu là người kế nhiệm vị trí chủ mẫu của gia tộc.

Ngược lại, chú hai và thím hai thì lại nói là theo đuổi tình yêu tự do, nhưng thực chất là sống chung không hôn thú.

Nếu không phải thím hai mang thai rồi cố tình bám lấy nhà họ Sở, đời nào ông nội chịu để một người phụ nữ như vậy bước chân vào cửa?

Cho dù nhà họ Sở thật sự có người ngoại tình, thì cũng chỉ có thể là thím hai, tuyệt đối không thể là mẹ của ông ta!

Anh họ tức giận muốn ép Sở Hạc Ngôn nói rõ mọi chuyện, nhưng lại bị bác gái dùng ánh mắt nghiêm khắc ngăn lại.

Sở Hạc Ngôn vẫn mải mê hóng chuyện, hoàn toàn không nhận ra cục diện đang thay đổi, chỉ tự mình cảm thán: [Quả nhiên hôn nhân sắp đặt là sai lầm. Trong lòng bác gái có người mình thích, vậy mà vẫn bị gia đình ép gả, thật đáng thương.]

Anh họ: Ai đáng thương? Ai cho cậu quyền bịa đặt như thế?

Ông ta tức đến mức lại muốn ra tay.

Sở Lăng Dự thấy mẹ mình lập tức che chắn cho Sở Hạc Ngôn, bác gái thì kéo tay anh họ, cố gắng ngăn cản ông ta làm lớn chuyện vào lúc này.

Những người khác đang hóng chuyện đến cao trào, bắt đầu thì thầm bàn tán.

Bác cả – người đang bị cắm sừng – đột nhiên đập bàn, quát lớn với bác gái và anh họ: “Đủ rồi! Im hết cho tôi!”

Sở Hạc Ngôn giật mình, ngơ ngác hỏi: “Bác làm sao vậy? Tuy anh họ nói chuyện không khéo, nhưng con biết anh ấy không cố ý gây mâu thuẫn giữa con và Lăng Dự đâu, bác đừng giận.”

Giọng cậu rất chân thành, như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.

Lúc này, không chỉ đầu bác xanh, mà mặt cũng xanh lè vì tức.

Ông ta không mù, rõ ràng đã thấy vẻ mặt chột dạ của vợ mình. Nhưng ông ta không thể chất vấn bà ngay trước mặt bao nhiêu người, đành lạnh lùng liếc bác gái một cái, đầy ẩn ý nói: “Thật mất mặt. Dắt đứa con trai được bà nuông chiều quá mức về nhà mà tự kiểm điểm lại đi.”

Bác gái còn chưa kịp nói gì, anh họ đã bùng nổ: “Ba nói vậy là sao? Ba cũng nghĩ con không phải con ruột của ba à?!”

Sở Hạc Ngôn thắc mắc: [Sao anh họ lại biết? Hay là ông ta đã phát hiện mình không phải con ruột của bác cả từ lâu rồi?]

Bác cả vốn định giữ kín chuyện xấu trong nhà, nhưng giờ bị chọc giận đến mất hết lý trí, ông ta giơ tay tát anh họ một cái, mắng: “Đồ ngu! Câm miệng!”

Anh họ bị đánh đến ngẩn người, ôm mặt nhìn ba mình đầy không tin nổi, nước mắt lập tức tuôn ra: “Ba! Mẹ con sống với ba bao nhiêu năm rồi, sao ba lại không tin mẹ?”

Bác gái thấy con trai bị đánh đến sưng cả nửa mặt, đau lòng vô cùng.

Bà ta biết chuyện này không thể cứu vãn nữa. Chắc chắn ông cụ chắc chắn sẽ bắt chồng và con trai bà ta đi xét nghiệm DNA, mà bà ta thì không còn thời gian để sắp xếp giả mạo.

Ông cụ là người cực kỳ coi trọng huyết thống, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai không có quan hệ máu mủ với nhà họ Sở được ghi tên vào gia phả.

Đến lúc đó, vì danh tiếng gia tộc, nhà họ Sở rất có thể sẽ đuổi con trai bà ta ra nước ngoài sống tự sinh tự diệt, còn bà ta thì bị giam lỏng hoặc nhốt vào viện tâm thần.

Nếu ông cụ mà tàn nhẫn hơn nữa, hai mẹ con bà ta có khi chẳng giữ nổi mạng.

Đã vậy, chi bằng xé toạc mặt nạ ngay trước mặt mọi người!

Bác gái hít sâu một hơi, chỉ vào mặt bác cả, gào lên bằng giọng lớn nhất: “Sở Kiến Thành! Bao nhiêu năm nay, cái đồ vô dụng như ông đã ngủ với bao nhiêu phụ nữ bên ngoài? Sao chẳng có nổi một đứa con riêng? Trong lòng ông không tự biết à? Tôi chỉ muốn có một đứa con của riêng mình, thế là sai à? Hả? Mọi người nói xem, tôi sai ở đâu?”

Sở Hạc Ngôn sốc nặng: [Bác cả không được? À không, bác cả… Không có khả năng sinh con?]

Đám người hóng chuyện cũng sốc theo.

Sở Lăng Dự phát hiện có người thậm chí còn lén liếc xuống dưới của bác cả.

Bác cả đỏ mặt tía tai, mắng: “Con đàn bà đê tiện! Bà nói cái gì vậy!”

Anh họ như bị sét đánh, không tin nổi nhìn mẹ mình hỏi: “Mẹ… Mẹ nói vậy là sao?”

Bác gái cười lạnh: “Là sao à? Người chồng tốt của mẹ là một tên hoạn quan! Ông ta vốn không thể có con! Cả đời này cũng không có! Mẹ lấy ông ta chẳng khác gì sống như góa phụ!”

Mọi người đều sững sờ, không ai ngờ bà lại nói thẳng ra như vậy.

Với một người đàn ông, nhất là người có địa vị, lời này chẳng khác gì một nhát dao chí mạng.

Sở Lăng Dự nghe thấy tiếng gào thét trong lòng bác cả – người đàn ông từ khi sinh ra chưa từng bị sỉ nhục như thế – giờ đã mất hết lý trí, giơ tay định đánh bác gái.

Lần đầu tiên anh họ có dũng khí chống lại ba mình, đứng ra chắn cú đấm cho mẹ.

Bác cả mắng một tiếng “Đồ con hoang!”, rồi hai ba con lao vào đánh nhau.

Bác gái muốn bảo vệ con trai, không may bị vạ lây một cái tát, cây trâm ngọc trên đầu rơi xuống đất vỡ làm đôi, tóc tai rối tung, trông như phát điên, hoàn toàn khác với hình ảnh quý phu nhân đoan trang thường ngày.

Lâm Thanh Lạc vốn không ưa gì bác gái, giả vờ khuyên vài câu rồi đứng ngoài lạnh lùng quan sát, một tay ôm mỗi đứa con, đứng ở khu vực an toàn xem kịch.

Sở Lăng Dự bị tiếng lòng của đám người hóng chuyện làm cho đau đầu muốn nổ tung, nhớ lại lần trước tiếp xúc với Sở Hạc Ngôn có chuyện lạ xảy ra, cậu không nhịn được mà lặng lẽ dịch lại gần, giả vờ vô tình chạm vào vai Sở Hạc Ngôn.

Trong đầu lập tức yên tĩnh trở lại.

Có tác dụng thật!

Sở Lăng Dự mắt sáng lên, lại dịch sát thêm chút nữa.

Sở Hạc Ngôn đang ăn dở quả dưa, liếc nhìn anh một cái, thấy sắc mặt anh không ổn nên thử hỏi: “Cậu thấy khó chịu à?”

Sở Lăng Dự do dự đáp: “Hơi chóng mặt.”

Sở Hạc Ngôn: “Vậy tôi đỡ cậu nhé? Hay là ngồi nghỉ một chút?”

Cuối cùng Sở Lăng Dự cũng có cơ hội dựa vào người kia một cách đường hoàng, nhắm mắt lại thở phào nhẹ nhõm: “Thế này là được rồi, cảm ơn.”

Từ khi đột nhiên có thể nghe thấy tiếng lòng của người khác, đã mây ngày anh không ngủ ngon, ban đêm trằn trọc, ban ngày thì không lúc nào được yên tĩnh.

Cứ tiếp tục thế này thì cậu phát điên mất.

Lúc này, Sở Hạc Ngôn đối với anh chẳng khác gì cọng rơm cứu mạng, cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi.

Bác cả và anh họ vẫn đang đánh nhau, ba của Sở Hạc Ngôn thì muốn can ngăn, nhưng ông ấy là kiểu “chiến lực cấp thấp”, nếu xông vào chắc chắn sẽ bị người anh già dẻo dai và đứa con trai khỏe mạnh đánh trúng.

Anh cả Sở Hoài Cẩn vội vàng khuyên: “Ba, con đã cho người đi gọi ông nội rồi, ba mau đưa khách sang chỗ khác nghỉ ngơi đi.”

ba cậu nghe lời con trai, bắt đầu đi dẹp khách. Mọi người tuy vẫn chưa xem đủ kịch hay, nhưng cũng biết ở lại nữa là không phải phép.

Trước khi rời đi, họ không nhịn được mà nghĩ: Thảo nào ông cụ nhà họ Sở dù không thích nhà con lớn, nhưng vẫn không giao gia nghiệp cho nhà con cả.

Trước đây nhiều người đoán là vì Sở Hoài Cẩn xuất sắc hơn Sở Hoài Du, nhưng giờ xem ra, có lẽ ông cụ đã có cân nhắc khác từ lâu.

Dù sao đi nữa, hôm nay đến đây không uổng công, xem kịch trực tiếp đúng là quá kích thích!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play