Nam Cẩm Bình từ bé đến lớn chưa từng được ai tỏ tình trắng trợn như vậy, lắp bắp chẳng biết nên làm gì, nhưng trong lòng lại không giấu được sự xao động.
“Nhưng... nhưng chẳng phải huynh từng thích Lý nhị nương sao? Thích đến mức bị từ hôn mà còn nhảy sông tự tử. Ta không tin nổi... thứ tình cảm sâu đậm như thế mà mới mấy ngày đã thay đổi, giờ lại quay sang thích ta?”
Bỉnh Ôn Cố cuống quýt giải thích: “Ta chưa từng thích cái cô nhị Nương gì đó của Lý gia. Từ nhỏ đến lớn, tổng số câu ta nói với nàng ta đó còn chưa bằng hôm nay nói với em đâu!”
Hắn sợ phu lang hiểu lầm nên càng giải thích mạnh: “Ta nhảy sông là vì bị Lý gia chọc giận. Lý thị đến nhà ta đòi từ hôn, mắng ta là đồ vô dụng, cả đời này cũng chẳng thể đỗ tú tài. Còn bảo nhà ta nghèo thế thì cưới vợ cái gì, có cưới cũng chỉ kéo người ta theo khổ cực. Ta lúc đó đang bị áp lực chuyện thi cử, sợ lại thi trượt, xấu hổ giận dữ quá mới nhất thời nghĩ quẩn nhảy sông. Hoàn toàn không phải vì thích nàng ta!”
Bỉnh Ôn Cố sợ Nam Cẩm Bình bị dọa bởi cái nghèo nhà hắn, vội nói: “Trải qua một lần chết, ta nghĩ thông nhiều điều, học hành cũng có tiến bộ. Ta tin lần thi này mình chắc chắn đỗ. Với lại em đừng nhìn nhà ta nghèo, ta có thể kiếm tiền. Ta thề, chỉ cần em đồng ý lấy ta, ta tuyệt đối không để em phải chịu khổ, sẽ nâng em như nâng trứng.”
Mặt Nam Cẩm Bình nóng như lửa, nhưng vẫn không hoàn toàn tin: “Nhưng ngày trước trong thôn, huynh chẳng bao giờ nhìn thẳng ta, mỗi lần gặp là tránh như tránh tà. Vậy huynh giải thích sao?”
Bỉnh Ôn Cố muốn chửi thề. Đó toàn là lỗi của nguyên chủ! Tên đó đúng là mù mắt, không biết nhìn người tốt, không phải hắn!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT