“Không sao cả, Lương thẩm có đem cho ta nước sắc vỏ cây liễu. Ta cũng tự nấu uống vài lần.” Dù còn chưa quyết định có nhận hai con cá hay không, nhưng người ta đã tặng quà rồi, Nam Cẩm Bình cũng không tiện tiếp tục giữ gương mặt lạnh lùng.
“Ta không cố ý nói với mẫu thân ta đâu. Hôm đó em cứu ta lên bờ xong, ta liền bị bệnh, không xuống giường nổi. Lại lo em ngâm nước lâu dễ bị nhiễm lạnh, nên đành nhờ mẫu thân ta đưa nước tới.” Bỉnh Ôn Cố vội vàng giải thích. Hôm đó Nam Cẩm Bình cứu hắn rồi bỏ đi luôn, chắc chắn là không muốn người khác biết, nên hắn phải nói rõ.
“Ta biết em không muốn để lộ chuyện đó, nên ngoài mẫu thân ta ra, ta không nói với ai khác. Ngay cả bà ấy cũng đã thề là sẽ không hé lộ nửa lời.”
Bỉnh Ôn Cố nghiêm túc, còn giơ tay định thề. Dáng vẻ chân thành đến mức khiến Nam Cẩm Bình thoáng thất thần. Không hiểu sao, cậu bỗng cảm thấy Bỉnh đại lang hôm nay dường như khác hẳn mọi khi.
Giống như là quần áo sạch sẽ hơn, tóc tai gọn gàng, người tỏa ra mùi táo tẩy dễ chịu. Cả tinh thần cũng thay đổi, lưng thẳng tắp như tùng như bách, tựa như cả thế gian này cũng không đè gãy nổi cột sống ấy.
Nam Cẩm Bình chưa từng đọc sách, không biết diễn tả khí chất đó như thế nào, chỉ có thể nghĩ đến bốn chữ “đỉnh thiên lập địa”.
Người đang đứng hiên ngang trước mặt cậu không giống bất kỳ ai trong làng, kiêu ngạo, cô độc, như thể cách biệt hẳn với thế giới.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT