*Từ chương này nữ chính sẽ đổi cách xưng tôi thành ta cho phù hợp

Trở về Tấn Vương phủ, Trọng Dạ Lan vẫn như mọi khi đi ngay vào thư phòng bận “chính sự”. Ta thì trở về phòng nghỉ, dù sao ở hoàng cung cả ngày lo lắng đề phòng cũng đã khiến tinh thần và thể xác đều mệt mỏi.

Chỉ là, có người lại không muốn để ta được yên.

“Vương phi, hôm nay trời đã tối, cũng không thấy Vương gia đến. Lão nô đã nấu chút canh bồi bổ, chi bằng vương phi đi thăm Vương gia đi.”

Người nói là Lý ma ma, của hồi môn đi theo tôi, vốn rất trung thành với Hoa tướng phu nhân… cũng chính là mẹ ruột của ta.

Nói là đưa canh, nhưng rõ ràng là muốn ta đi lấy lòng. Trong lòng ta không kiên nhẫn, liền đáp:

“Vương gia có việc bận, ta không nên quấy rầy thì hơn.”

Nghe ta nói vậy, Lý ma ma lập tức tỏ vẻ “hận sắt không thành thép”:

“Vương phi sao lại không hiểu? Đêm tân hôn mà Vương gia chưa về phòng, bây giờ nếu còn ngủ ở nơi khác, người ta biết được sẽ cười chê vương phi. Khi còn ở Hoa phủ, người còn biết cách giữ lấy trái tim nam nhân, sao vừa gả tới đây lại mất cảnh giác? Phải biết rằng…”

“Ta đi, ta đi!”

Thấy Lý ma ma cứ thao thao bất tuyệt, ta lập tức chịu thua.

Lý ma ma vừa lòng gật đầu, ánh mắt đầy “cổ vũ” nhìn ta rời đi.

Ta dẫn theo Thiên Chỉ, kéo thân thể mệt mỏi đi đến thư phòng.

Bước vào thư phòng liền thấy Trọng Dạ Lan đang cầm bút lông viết gì đó. Thấy ta đến, hắn đặt bút xuống, hỏi:

“A Thiển, sao nàng lại đến?”

Ta ra hiệu cho Thiên Chỉ mang canh lên, rồi nói:

“Nghe nói Vương gia bận việc chính sự, thiếp đặc biệt sai người nấu chút canh bổ. Vương gia đừng mệt đến kiệt sức.”

“Đa tạ tấm lòng của nàng.”

Ngừng một lát, Trọng Dạ Lan nói thêm: 

“Hôm nay Hoàng thượng lại giao cho ta một nhiệm vụ, mấy ngày tới e rằng ta sẽ rất bận…”

Đây là cách uyển chuyển nói rằng hắn không thể bồi ta. Tốt quá! Ta lập tức tỏ vẻ hiểu chuyện:

“Không sao, Vương gia cứ bận việc, thiếp không quấy rầy.”

Thiên Chỉ ở bên cạnh liền lộ ra vẻ mặt giống hệt Lý ma ma lúc nãy “hận sắt không thành thép”. Trọng Dạ Lan dường như cũng không ngờ ta lại rời đi nhanh như vậy, hắn hơi sững lại rồi nói:

“Ta… ta không phải đang đuổi nàng đi.”

“Thiếp đưa canh xong vốn cũng định rời, Vương gia nhớ giữ gìn sức khỏe, thiếp về phòng trước.”

Không để hắn phản ứng, ta liền nhanh chóng rời khỏi thư phòng.

Nhiệm vụ hoàn thành, cuối cùng cũng có thể về nghỉ ngơi yên ổn.

“Tiểu thư…”

“Không cần nói gì hết.”

Giọng Thiên Chỉ vừa vang lên đã bị ta ngắt ngang. Ta thực sự không muốn nghe thêm lời dạy dỗ nào nữa.

Sau khi về, Lý ma ma thấy ta quay lại một mình thì liền tỏ vẻ “muốn nói lại thôi”. Ta giả vờ như không thấy.

Tắm rửa xong, thấy Thiên Chỉ cầm một danh sách quà tặng màu đỏ bước vào:

“Vương phi, đây là danh mục lễ vật về nhà thăm cha mẹ, xin người xem qua.”

Tay ta chải tóc khựng lại, đúng rồi, ở thời cổ đại còn có phong tục “ngày thứ ba lại mặt”. Nghĩ vậy, ta liền nhớ ra sắp phải gặp nhân vật phản diện lớn nhất trong tiểu thuyết… cũng chính là cha ruột của Hoa Thiển, đương triều Hoa tướng.

Làm vai ác thì tất nhiên sẽ không có kết cục tốt, mà muốn kéo Hoa tướng về con đường ngay thẳng cũng không phải việc dễ. Thế nên ta chỉ có thể tính toán trước để trong tay hắn bớt đi một chút tội nghiệt và chuyện xấu, như vậy sau này khi hắn thất thế, tội trạng phạm phải sẽ không đến mức liên lụy cả gia tộc. Dù sao, hiện giờ ta cũng là người nhà họ Hoa, một người mất thì cả nhà chịu ảnh hưởng.

Ba ngày sau đám cưới là ngày về nhà thăm cha mẹ. Sáng sớm, ta lại bị Thiên Chỉ kéo ra khỏi giường. Người cổ đại này quả là cần cù quá mức, mới sáng ra đã giục dã.

Dọn dẹp sửa soạn mất nửa canh giờ, Trọng Dạ Lan liền xuất hiện. Sau khi cùng nhau dùng bữa sáng, chúng ta ngồi chung xe ngựa ra ngoài.

Nhưng xe mới đi được nửa đường, đột nhiên một thị vệ gõ gõ lên thành xe, ghé tai Trọng Dạ Lan báo cái gì đó.

Nhìn ánh mắt rõ ràng phân tâm của Trọng Dạ Lan, ta liền hiểu ra, trong tiểu thuyết, Mục Dao nhân lúc Trọng Dạ Lan đưa Hoa Thiển về nhà thăm cha mẹ, đã lẻn ra khỏi phủ Tấn Vương. Sau đó, suýt nữa bị quan binh bắt đi, may mà… Trọng Dạ Lan kịp thời đuổi tới.

Nghĩ đến đây, ta mở miệng nói:
“Vương gia có việc thì cứ đi trước, ta sẽ về nhà trước, đợi ở Hoa phủ.”

“Như vậy sao được?” 

Miệng thì nói thế, nhưng ánh mắt hắn rõ ràng dao động.

Ta liền nói thêm:
“Ta đã nói được thì Vương gia cứ yên tâm đi.”

Trọng Dạ Lan suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn xin lỗi ta rồi rời đi. Bên ngoài xe ngựa, Thiên Chỉ thấy vậy thì tức đến muốn chết.

Nha đầu này vốn là đại nha hoàn bên người Hoa Thiển, trong tiểu thuyết cũng được miêu tả là người cay nghiệt và tàn nhẫn. Nhưng đối với ta vẫn xem như trung thành, cho nên vẫn chưa phải hết cách cứu.

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, làm ta lảo đảo suýt ngã ra ngoài. Vừa ngồi vững thì nghe thấy Thiên Chỉ, người mà lúc nãy trong lòng ta vừa khen đã nổi giận mắng:
“Ở đâu ra cái thứ ăn mày chết tiệt, dám chắn đường xe ngựa phủ Tấn Vương, không muốn sống nữa à?”

… Quả thật đúng chất một vai ác.

Bên ngoài vang lên giọng một người đàn ông trung niên, có vẻ nịnh nọt:
“Cái tên ăn mày này trộm tiền, chạy loạn không để ý đường mới vô tình chạm phải xe ngựa quý nhân. Ta sẽ dẫn hắn đi ngay.”

Sau đó là tiếng đấm đá, kèm theo tiếng r*n rỉ.

Giọng Thiên Chỉ lại vang lên, có lẽ do chuyện Trọng Dạ Lan rời đi khiến tâm trạng khó chịu, nên lời lẽ càng thêm cay độc:
“Muốn đánh thì kéo ra xa một chút, đừng để xe ngựa của chúng ta bị thứ tiện dân này làm dơ xui xẻo.”

Bên ngoài lại có tiếng người đáp lấy lòng, nhưng tuyệt nhiên không có tiếng van xin của kẻ bị đánh.

Ta thở dài. Thiên Chỉ còn nhỏ tuổi, lại bị ảnh hưởng từ Hoa Thiển trước đây mà nhiễm phải thói xấu, giống hệt mấy kẻ ỷ thế hiếp người trong phim truyền hình. Nhưng chỉ cần vì điểm trung thành của nàng, ta vẫn muốn chỉnh lại suy nghĩ cho nàng.

“Thiên Chỉ, ai cho phép ngươi mở miệng ra là gọi người ta ‘đồ ăn mày chết tiệt’, ‘tiện dân’?”

Ta vén màn xe bước xuống. Thiên Chỉ sững sờ, vội chạy tới nói:

“Vương phi sao lại xuống xe? Mau quay về đi, đừng để bọn tiện dân này làm bẩn mắt người.”

“Còn để ta nghe thấy ngươi gọi người khác bằng cái kiểu xưng hô đó một lần nữa, phạt ngươi một tháng bổng lộc.”

Ta lạnh giọng nói, mặt không biểu cảm.

Thiên Chỉ tỏ vẻ ấm ức nhưng không nói thêm gì. Ta vòng qua nàng, tiến đến chỗ hai người kia.

Trước mắt ta là một đứa bé cuộn tròn trên mặt đất, tầm hơn mười tuổi, người bẩn thỉu, quần áo rách rưới, gầy trơ xương giống hệt những bức ảnh dân tị nạn châu Phi ta từng thấy. Bên cạnh nó là hai kẻ vạm vỡ, tay đang nắm thành nắm đấm, và một người đàn ông trung niên ăn mặc như thương nhân, khuôn mặt tươi cười nhưng lại đầy giả tạo. Chắc hắn chính là người vừa lên tiếng.

“Ngươi nói nó trộm tiền của ngươi?”

Ta hỏi.

Thương nhân lập tức đáp:
“Bẩm vương phi, tiểu nhân tới đây buôn bán. Vừa rồi đang đi trên phố thì thằng ăn mày này bất ngờ va vào ta, sau đó túi tiền trên người ta biến mất. Không biết nó đã làm gì, ta lục soát khắp người nó cũng không thấy.”

“Ý ngươi là ngươi lục soát người nó nhưng không tìm thấy túi tiền?”. Ta hơi nhướng mày.

Thương nhân vội giải thích:
“Loại ăn mày này mồm miệng lươn lẹo, không đánh cho một trận thì sẽ không khai chỗ giấu túi tiền đâu.”

Ta không để ý tới hắn, bước đến gần đứa bé, ngồi xổm xuống hỏi:
“Túi tiền của hắn, ngươi có trộm không?”

Thương nhân định mở miệng xen vào, nhưng ánh mắt lạnh như đạn của ta lia tới khiến hắn lập tức im bặt.

Một lúc lâu sau, ta mới nghe được tiếng đáp nhỏ như muỗi kêu:
“Ta… không có.”

“Hắn nói dối! Chính là thằng súc sinh này…”

“Câm miệng!”

Ta cắt ngang lời thương nhân.

“Ngươi một là không tìm được túi tiền, hai là không bắt được quả tang, lại còn dùng bạo lực với nó. Chẳng lẽ chỉ dựa vào mấy câu của ngươi là đã coi như lời thật sao?”

Thương nhân bị đuối lý, há miệng thở dốc mà không biết phải phản bác thế nào.

Quả nhiên, ở thời này, mạng người thật rẻ mạt và không đáng giá, nên hắn mới dám tay đấm chân đá một tiểu khất cái mà chẳng ai để ý. Nếu không phải đứa bé đó vô tình va vào xe ngựa của ta, có lẽ hôm nay nó đã bị đánh chết ngay tại chỗ.

Chỉ là, quan niệm mục nát của cổ nhân thì biết làm sao, một mình ta sao có thể thay đổi được?

“Bây giờ ta cho ngươi hai con đường. Một là báo quan, để Kinh Triệu Doãn xử lý cho ra lẽ. Hai là thừa nhận đã bắt nhầm người, rồi bồi cho đứa nhỏ này ít tiền thuốc men.” Ta cất giọng nói.

Kinh Triệu Doãn tất nhiên sẽ thiên vị Tấn Vương phủ. Thương nhân kia cũng không ngu, lập tức rút từ tay áo ra ít bạc, vừa cười xòa vừa nhét vào tay tên ăn mày.

Ta không dây dưa thêm, mặc hắn rời đi.

Nhìn đứa bé vẫn co ro trên mặt đất, ta lại ngồi xổm xuống. Nó ôm chặt mấy đồng bạc, bàn tay gầy trơ xương như chỉ bọc một lớp da mỏng.

Trong lòng ta dấy lên chút thương xót, bèn dịu giọng hỏi:
“Ngươi tên gì?”

Từ miệng nó mơ hồ thoát ra một chữ “Chu”.
“Ngươi họ Chu sao? Số bạc kia chắc đủ để ngươi rửa mặt một phen rồi ăn no bụng. Nhưng nơi này đông người, phức tạp ánh mắt, sợ là ngươi cũng khó giữ nổi bạc ta cho. Ta thấy ngươi còn nhỏ tuổi nhưng lại chịu đựng giỏi. Nếu sau này muốn tìm việc để tự nuôi sống mình, cứ đến Tấn Vương phủ tìm ta. Ta nói được thì sẽ làm.”

Thấy nó vẫn cúi đầu, dường như đang chịu đau, ta không nói thêm nữa. Ta gọi một thị vệ đưa nó đến y quán… phòng khi tên thương nhân kia quay lại trả thù.

Giờ ta cần phải xây dựng hình tượng chính diện cho mình, để sau này khi Hoa phủ gặp chuyện còn có chỗ dựa.

Khi bước lên xe ngựa, ta cảm giác như sau lưng có ánh mắt nhìn theo. Trực giác của ta xưa nay rất chuẩn. Ta quay về hướng đó nhìn, chỉ thấy một cánh cửa sổ ở tửu lâu khép hờ, chẳng thấy bóng người đâu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play