“Kết thúc buổi lễ… đưa vào động phòng.”

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai, chọc thẳng vào màng nhĩ khiến tôi không khỏi nhíu mày. Theo bản năng mở mắt, trước mắt là một màu hồng rực. Tôi định đưa tay gạt đi thứ màu hồng đang che tầm mắt, nhưng lại phát hiện cơ thể mình hoàn toàn không thể cử động nổi.

Bên tai vẫn vang lên những tiếng nói không dứt:

“Chúc mừng Tấn Vương rước về vị tiểu thư quý giá này…”

“Hoa tiểu thư và Tấn Vương quả là trai tài gái sắc…”

Mãi cho đến khi chân chạm vào mép giường, tiếng ồn ào bên tai dần lắng xuống, tôi mới nhận ra cuối cùng mình đã có thể điều khiển được cơ thể này.

Vội kéo xuống lớp vải đỏ đang che trước mặt, trước mắt cuối cùng cũng hiện ra chút màu sắc khác.

Cúi đầu nhìn thứ vải đỏ trong tay… Khăn voan đỏ?

Lại nhìn bộ quần áo trên người… Mũ phượng, áo choàng đỏ?

Ngẩng đầu… Trong căn phòng cổ kính, ánh nến lay động leo lét.

Cứng đờ quay cổ sang một bên, nhìn thấy một cô nha hoàn có khuôn mặt thanh tú, trông chừng mười sáu, mười bảy tuổi.

Chỉ thấy nàng vẻ mặt hoảng hốt, giật lấy chiếc khăn voan trong tay tôi rồi lại phủ lên đầu lần nữa:
“Tiểu thư, đêm đại hôn khăn voan này phải đợi Vương gia đến mới được tháo, sao người lại tự mình kéo xuống? Thật là không may mắn!”

Tầm mắt lại bị sắc đỏ bao trùm, ta ngơ ngác hồi lâu. Kết hợp với những tiếng ồn ào vừa nghe được khi nãy, đầu óc chậm rãi tiêu hóa mọi chuyện.

Tôi… đã xuyên không?

Là một cô gái trẻ 23 tuổi, mới tốt nghiệp được một năm, đúng vào độ tuổi có thể tung hoành ngoài xã hội, vậy mà… thế nào chỉ chợp mắt một lát lại xuyên về thời cổ đại?

Nhớ lại những lời khen vừa nghe trên đường đi, nào là “Tấn Vương”, “Hoa tiểu thư”…

Nghe thật quen tai. Rồi giọng nói của nha hoàn kia lại vang lên bên tai, hoàn toàn xác nhận suy đoán của ta:

“Tiểu thư, bây giờ người đã gả vào Tấn Vương phủ, không thể tự do như ở Hoa phủ nữa. Phu nhân trước khi đi còn đặc biệt dặn dò nô tỳ…”

Tấn Vương… Hoa phủ…

Tôi thử cất giọng gọi:
“Thiên Chỉ?”

“Nô tỳ có mặt.”

Nghe tiếng đáp lại vang lên, tôi khẽ nhắm mắt lại. Thật sự là… muốn thốt ra một câu cảm thán.

Chỉ vì thức đêm cày tiểu thuyết, không kìm được mà ngủ gật ngay trong giờ làm, kết quả… vừa mở mắt ra đã thấy mình kết hôn???

Mà đối tượng lại chính là nam chính trong bộ tiểu thuyết ta thức đêm để đọc: Trọng Dạ Lan.

Đó mới không phải mấu chốt. Mấu chốt là… thân phận của tôi bây giờ lại không phải nữ chính!!!

Cơn đau đầu từng đợt ập tới. Tôi lại kéo khăn voan xuống lần nữa, mặc kệ Thiên Chỉ ra sức ngăn cản, cố gắng giữ bình tĩnh mà nói:
“Thiên Chỉ, giúp ta lấy chút nước ấm, hôm nay lăn lộn cả ngày, ta mệt rồi.”

“Nhưng… còn phải chờ Vương gia”

“Hắn sẽ không tới.” Tôi cắt ngang lời Thiên Chỉ, lập tức bước đến trước gương, bắt đầu tháo bỏ mũ phượng.

May mắn là tôi vừa mới đọc xong tiểu thuyết này, tình tiết vẫn còn nhớ rõ. Nữ phụ bị ghét cay ghét đắng nhất là Hoa Thiển, cũng chính là vai mà tôi đang nhập vào bây giờ. Trong truyện, nam chính dù cưới nàng nhưng chưa bao giờ chạm vào nàng. Có lẽ tác giả có chút bệnh… sạch sẽ. Nghĩ vậy cũng khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

Phía sau, Thiên Chỉ do dự hồi lâu rồi yên lặng lui xuống, vẫn nghe lời tôi đi làm.

Trong gương, một nữ tử mặt mày như họa, tràn đầy vẻ yếu đuối nhu nhược, điển hình là dung mạo mà đàn ông mê mẩn nhưng phụ nữ lại chán ghét.

“Hành như liễu yếu, tâm như rắn rết.”

Tám chữ này là lời bình tôi dành cho nữ phụ sau khi đọc truyện. Người này vẻ ngoài yếu ớt vô tội, nhưng hành sự lại tàn nhẫn vô tình, cuối cùng cũng không có kết cục tốt.

Trong truyện, nữ chính tên Mục Dao là con gái một vị thái thú biên thành. Nhờ chiến công hiển hách và tài năng, cha nàng được điều vào kinh thành nhậm chức, cũng từ đó mở ra mối tình ngược luyến sâu đậm giữa nàng và nam chính.

Còn nữ phụ Hoa Thiển tức tôi hiện tại, là con gái đương kim Tể tướng. Nhà họ Hoa đã nhiều đời vinh hoa phú quý. Nàng và nam chính Trọng Dạ Lan quen biết từ nhỏ, từng được hắn để ý trước khi hắn nhận ra mình đã yêu sai người. Hoa Thiển vốn xinh đẹp, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, nhưng lại tự tay đánh nát quân bài tốt mình đang cầm.

Trong truyện, nàng là kẻ tâm cơ thâm hiểm. Khi phát hiện Trọng Dạ Lan để ý đến Mục Dao, nàng giả vờ tiếp cận nữ chính, chờ đến khi lấy được lòng tin liền bắt đầu đủ trò châm ngòi, hãm hại.

Chính đám cưới hôm nay cũng là âm mưu của nữ phụ này. Đầu tiên, nàng hạ dược nam chính, giả vờ thất thân với hắn. Sau đó lại đóng kịch vì muốn giữ trong sạch mà tự sát nhưng không thành, cuối cùng được “miễn cưỡng” gả vào Tấn Vương phủ.

Đám cưới này cũng là tình tiết quan trọng và bước ngoặt lớn của tiểu thuyết: trước đám cưới, nữ phụ sống thuận buồm xuôi gió, chuyện xấu làm đủ cả. Phụ thân nàng là Tể tướng Hoa vì bất đồng chính kiến nên đã bày kế bỏ tù cả nhà nữ chính Mục Dao. Nhưng kể từ sau lễ cưới, nữ chính bắt đầu phản công dữ dội, vận may quay lưng, mọi tai ương dồn hết lên người nữ phụ.

Khi đọc tiểu thuyết, tình tiết hôn lễ này khiến tôi nghiến răng tức giận, vì ngày nữ chính Mục Dao cùng cả nhà bị bỏ tù lại trùng đúng với ngày diễn ra hôn lễ của nam chính và nữ phụ. Không ngờ được… tôi lại xuyên không đúng vào khoảnh khắc này, thật đúng là khác nào tự tát vào mặt mình vì những lời chửi rủa trước đây.

Ngồi trong thau nước tắm còn bốc hơi nóng, tâm trạng của tôi chẳng khá lên chút nào.

Vì tôi đang sợ… sợ cái kết của nữ phụ trong truyện cực kỳ thảm hại. Do tính cách ác độc, tác giả đã sắp đặt cho nàng một kết cục khiến độc giả hả hê: trước tiên bị đẩy vào lầu xanh, sau đó chết dưới vạn mũi tên xuyên tim.

Khi đọc thì chỉ thấy đã đời, nhưng giờ rơi vào chính bản thân mình, chỉ nghĩ thôi là tim đã đau nhói.

Nam chính trong truyện đúng chuẩn “nam chính ngôn tình”: bạo ngược, máu lạnh, chỉ dịu dàng với người mình yêu. Ban đầu, vì hiểu lầm nữ phụ là người mình thương, hắn mới đối xử tốt và bảo vệ nàng. Nhưng khi nhận ra ai mới là “chân ái” và nhìn thấu bộ mặt thật của nữ phụ, hắn lập tức quay ngoắt, không để lại chút tình cảm nào.

Theo mạch truyện, sau tình tiết hiện tại chỉ mười ngày nữa, cả nhà nữ chính sẽ bị chém đầu với tội danh phản quốc vốn do Tể tướng Hoa là cha của nữ phụ bịa đặt. Trước đó, nhờ sự che chở của gia đình, nữ chính thoát được cảnh vào ngục. Nàng tìm nam chính cầu cứu nhưng lại bắt gặp hắn đang tổ chức hôn lễ với người luôn tự nhận là “tỷ tỷ tốt” – Hoa Thiển. Đau đớn tột cùng, nữ chính bị lộ hành tung và bị nam chính giấu đi. Từ đó, nàng bất lực nhìn người thân bị xử trảm nơi ngọ môn, rồi âm thầm ở lại Tấn Vương phủ: một mặt cùng nam chính trải qua mối tình ngược luyến, một mặt truy tìm chân tướng.

Dưới ánh hào quang nữ chính, nàng không chỉ tìm ra chứng cứ tội trạng của họ Hoa, mà còn khiến nam chính thổ lộ hết nỗi lòng. Cuối cùng, nhờ sự giúp đỡ của nam chính, nàng được diện thánh giải oan, để rồi cả gia tộc Hoa phải nhận kết cục bi thảm: nam bị chém đầu, nữ bị hạ thành nô tịch.

Tôi vốc nước tạt lên mặt, cố gắng gạt bớt mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

Sớm không xuyên, muộn không xuyên, lại xuyên đúng vào đêm tân hôn. Thà cho tôi xuyên thẳng tới lúc nữ phụ chết dưới vạn mũi tên cho xong!

Giờ đây, nữ phụ đã làm đủ chuyện xấu, còn ta lại đến đúng lúc này để… gánh tội thay. Phúc thì chẳng được hưởng, mà vạ thì phải ôm hết vào người.

Tôi thật muốn phát điên. Không biết kiếp trước tôi đã tạo bao nhiêu nghiệt chướng mà kiếp này lại rơi vào tình cảnh thế này.

Càng nghĩ càng bực, nước trong thau tắm đã lạnh từ lúc nào mà ta cũng chẳng hay, cho đến khi giọng Thiên Chỉ vang lên sau tấm bình phong mới cắt ngang cơn tức trong bụng.

“Tiểu thư… Vương gia ở tiền sảnh uống hơi nhiều, sợ làm… quấy rầy người, nên nhờ người truyền lời rằng đêm nay sẽ nghỉ ở thư phòng.”

Quả nhiên y như trong tiểu thuyết. Lúc này nam chính hẳn đang phát hiện tung tích nữ chính, và cả hai chắc đang diễn tiết mục ngược luyến tình thâm ngoài kia.

Tôi đứng dậy thay quần áo, cần phải bình tĩnh mà suy nghĩ cho rõ ràng, trước mắt, mặc kệ bọn họ.

Tuy trong truyện, cuối cùng nhà nữ phụ bị trừng trị thích đáng, nhưng tôi thì vô tội. Tôi tuyệt đối không thể để cốt truyện tiếp tục y nguyên như vậy.

Trước đây Hoa Thiển đã gây ra không biết bao nhiêu chuyện xấu, Mục Dao hẳn đã nhìn thấu bộ mặt thật của nàng. Dù tôi có đến giải thích, thậm chí quỳ xuống trước mặt nàng tự mổ bụng tạ tội, e rằng nàng cũng chẳng tha thứ. Vậy nên, giờ tôi chỉ có thể từ từ tính toán.

Còn về nam chính Trọng Dạ Lan, hắn thích Hoa Thiển chỉ vì nhầm nàng là cô nương mình từng gặp thuở nhỏ. Hiện tại, chuyện này chỉ có đúng hai người biết: Mục Dao và tôi.

Chuyện này nhất định phải nói cho Trọng Dạ Lan, và phải để tôi là người nói. Nếu để Mục Dao lên tiếng, tôi e rằng mình sẽ càng chết thảm hơn. Nhưng việc này không cần vội vì trong truyện, tận hơn hai trăm chương nữ chính mới nói ra. Nghĩa là tôi vẫn còn rất nhiều thời gian để tìm cơ hội thích hợp.

Ít nhất, trước khi nói, tôi phải làm được vài việc để khiến Trọng Dạ Lan cảm thấy… áy náy với toi. Như vậy khi tôi tiết lộ bí mật, cả hai chuyện sẽ triệt tiêu lẫn nhau. Bằng không, tôi sợ chỉ cần mở miệng bây giờ, vị nam chính bạo ngược này sẽ lập tức chém ta không chớp mắt.

Theo tiến trình truyện hiện tại, chắc đã qua hơn một trăm chương, nghĩa là tôi còn khoảng một trăm chương thời gian để xoay chuyển tình thế.

Tương lai chưa biết ra sao, nhưng muốn sống thì phải thích nghi. Và tôi muốn… tồn tại.

Đó là ý niệm duy nhất trong đầu kể từ khi xuyên qua.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play