“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Phong chủ Ngự Linh Phong nghi hoặc hỏi, “Chẳng lẽ Ảo cảnh Vấn Tâm bị hỏng rồi?”
“Không bằng ngươi tự vào thử xem nó có hỏng thật không.” Một giọng nói lạnh nhạt vang lên. Chính là Phong chủ Tử Lâm Phong lên tiếng. Y hài lòng nhìn hình ảnh trong Ảnh Kính, chính là đứa trẻ mà Thiên Du cố sức tiến cử. Quả nhiên không tồi. Ánh mắt trong sáng, kiên định, được Ảo cảnh Vấn Tâm yêu thích như vậy, hiển nhiên là người phẩm hạnh rất tốt.
“T-ta chỉ thuận miệng nói thế thôi mà.” Phong chủ Ngự Linh Phong cười gượng. Ảo cảnh Vấn Tâm là pháp bảo do vị khai sơn tổ sư của Thiên Thanh Tông luyện chế, đã tồn tại mấy nghìn năm, từ lâu đã có linh trí riêng.
Ông ta không dám thử. Không phải vì sợ trong lòng có điều bất chính sẽ bị bại lộ, mà vì ông quá ham rượu, nếu để đệ tử thấy đường đường là Phong chủ Ngự Linh Phong ngồi cười ngây ngô giữa một gian phòng đầy rượu ngon thì còn gì là hình tượng nữa.
Nghe cái tên Ảo cảnh Vấn Tâm là biết công dụng của nó. Pháp bảo này có thể hóa ra đủ loại cảnh tượng, sống động như thật. “Vấn Tâm” là để khuếch đại ham muốn trong lòng người, từ đó tiến hành khảo nghiệm. Mặc dù Ảo cảnh Vấn Tâm đôi khi có chút ác ý và sở thích kỳ quái, nhưng dùng để kiểm tra nhập môn thì xưa nay chưa từng sai lệch.
Thế nhưng hôm nay, việc công khai “thả nước” thế này thật khiến toàn bộ đại điện đều sững sờ, hoàn toàn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Chưởng môn nhìn Cố Thanh Tịch, cuối cùng mở miệng: “Ảo cảnh Vấn Tâm đã coi trọng Cố Thanh Tịch như vậy, hẳn là có nguyên do.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT