Vương thẩm thấy Lục Xuyên kinh hãi quá mức, vội vàng hoà giải: "Chắc là Lục tú tài ở nhà lâu quá, ít khi ra ngoài đi lại, chưa tiếp xúc nhiều với ca nhi mang thai nên quên thôi."

Thím Lương cũng phụ hoạ: "Phải đó, không ai nhắc, quên là chuyện thường."

Lục Xuyên... Lục Xuyên còn biết làm gì nữa, đành cười ngượng, cam chịu nhận lỗi là mình đã quên.

Hắn cũng chẳng dám hỏi thêm, nhỡ đâu bị lộ rằng hắn không phải người của nơi này, chắc sẽ bị xem là yêu quái mà thiêu chết mất.

Từ đó, suốt quãng đường, Lục Xuyên không nói thêm lời nào. Không ai biết rằng dưới vẻ mặt bình thản của hắn, sóng gió trong lòng cuồn cuộn thế nào.

Khi đến cổng thành xếp hàng để vào, Lục Xuyên liền tách ra khỏi Trần Thanh Sơn. Trần Thanh Sơn phải gánh củi đến khu dân nghèo ở phía bắc thành để giao củi cho mấy nhà đang chờ. Còn Lục Xuyên thì cần đến y quán ở phía tây thành, hai đường khác nhau.
Kinh thành này thật nguy nga tráng lệ, nhà cửa san sát nối nhau, người đông như trẩy hội, còn phồn hoa hơn cả những gì hắn tưởng. Nhưng Lục Xuyên chẳng có tâm trí nào ngắm nghía, điều quan trọng nhất bây giờ là phải tái khám xem liệu mình có hoàn toàn khỏi bệnh hay chưa.

Lục Xuyên từ y quán bước ra cầm theo ba thang thuốc. Theo lời đại phu, uống hết ba thang này thì cơ bản sẽ khỏi hẳn.

Đây có lẽ là tin tốt duy nhất trong mấy ngày qua của hắn, dù tốn mất năm trăm văn tiền nhưng ít ra thân thể cũng không sao.

Sau khi ra khỏi y quán, hắn đi thẳng tới tiệm sách. Chuyện "ca nhi" và "sinh con" mà thím Cần nói lúc nãy khiến hắn trăn trở mãi. Dường như đây là điều hiển nhiên nhưng hắn lại không dám hỏi, sợ bị lộ mình không phải người thời này.

Hôm nay, Lục Xuyên mặc một bộ trường bào màu xanh lam, dù đã phai màu nhưng vẫn toát lên vẻ thư sinh nho nhã. Tiểu nhị của tiệm sách nhìn hắn lật giở sách mà không có ý định mua nhưng cũng không đuổi đi.
Lục Xuyên lật hết các quyển sách, cuối cùng cũng tìm thấy ghi chép về ca nhi sinh con.

Thì ra thế giới này có ba loại giới tính, ngoài nam nhân và nữ nhân, còn có một giới gọi là ca nhi.

Ca nhi có bề ngoài giống nam nhân nhưng lại giống nữ nhân ở chỗ có thể sinh con. Điểm khác biệt giữa ca nhi và nam nhân là ca nhi có thêm một nốt ruồi đỏ. Có người thì nốt ruồi ở giữa lông mày, có người ở cánh tay, lại có người ở trên ngực.

Tuy ca nhi có ngoại hình giống nam nhân nhưng không thể làm nữ nhân mang thai nên triều Đại An có quy định rõ ràng rằng ca nhi chỉ có thể gả chồng, không được cưới vợ.

Đọc đến đây, trong lòng Lục Xuyên dần bình tĩnh lại nhưng sau đó lại có chút phấn khởi.
 

Hắn vốn là người đồng tính ở hiện đại khó tránh khỏi cảm thấy không thoải mái. Hắn không muốn giống những người đồng tính khác, phải lừa một cô gái để kết hôn sinh con hoặc sống cuộc đời lạc lối.
Hắn vẫn luôn giữ cho mình một niềm tin vào tình yêu. Giờ đến triều đại này, hắn có thể đường hoàng mà yêu người đồng giới.

Lục Xuyên đặt sách lại chỗ cũ rồi rời khỏi cửa tiệm, trong lòng nhẹ nhõm hơn phần nào.

Tiểu nhị nhìn hắn với vẻ kỳ quái, nghĩ thầm lại là một thư sinh nghèo đến xem sách chứ không mua. Không ngờ hắn lại đi nhanh như vậy.

Buông được nỗi lòng, Lục Xuyên mới cảm thấy đói bụng, bèn tìm một quán bán hoành thánh, gọi một chén ăn lót dạ. Sáng nay vì vội vã ra khỏi nhà nên hắn chưa kịp ăn gì.

Một chén hoành thánh giá mười hai văn tiền, ở kinh thành cái gì cũng đắt đỏ, dù chỉ là một quán nhỏ nhưng hương vị thật sự rất ngon.

Lục Xuyên múc một muỗng canh nước xương hầm ngọt lịm, sau đó ăn một miếng hoành thánh với lớp vỏ mỏng mà nhân bên trong thì đầy đặn, hương vị khó cưỡng.

Đang ăn thì phía trước truyền đến tiếng trống kèn rộn ràng, nghe rất náo nhiệt.

Lục Xuyên ngẩng đầu nhìn lên, hoá ra là một đoàn rước dâu, tân lang ngồi trên con ngựa cao lớn, vẻ ngoài phong lưu tuấn tú, thần thái đĩnh đạc.

"Đây là nhà ai kết thân vậy?" Người đi đường tụ tập hai bên đường, chờ đoàn rước dâu đi qua.
"Nghe nói là tân khoa tiến sĩ Liên đại nhân cùng thiên kim của Lại Bộ thị lang, đúng là trai tài gái sắc."

"Tân lang thì ta đã thấy rồi, nhưng tân nương tử đẹp hay không thì chưa biết."

"Nghe nói là một mỹ nhân có tài có mạo, thiên kim nhà thị lang, tất nhiên không thể kém."

"Ta nghe đồn, trước đây Liên đại nhân đã có hôn ước với ca nhi của Vĩnh Ninh Hầu phủ, sao giờ lại cưới thiên kim của thị lang gia vậy?"

Người nói khẽ, nhưng lại khiến mọi người càng tò mò, xung quanh ai nấy đều ghé tai lại nghe.

Ngay cả Lục Xuyên cũng không khỏi vểnh tai, muốn nghe xem chuyện của giới quý tộc kinh thành thế nào.

"Hử? Sao lại thế? Mau kể đi!" Người bên cạnh giục giã.

"Nghe nói Liên đại nhân trước đây là một thư sinh nghèo nhờ vào hôn ước với Vĩnh Ninh Hầu phủ mới có thể tiếp tục khoa cử. Không ngờ vừa đỗ tiến sĩ, hắn đã vội vã từ hôn để cưới thiên kim tiểu thư."
"Thế này... thế này cũng quá đáng quá đi!"

"Như thế có gì lạ đâu, ở kinh thành này làm gì có đại quan nào cưới ca nhi làm chính thất, cho dù đó có là ca nhi của Hầu phủ đi nữa, ca nhi vẫn là ca nhi thôi."

Một đại nương thở dài: "Aizz, ai bảo ca nhi có thân phận thấp hèn, phần lớn chỉ có thể làm trắc thất. Chỉ có mấy người nhà quê, cần sức lao động mới cưới ca nhi làm chính thất thôi."

Lúc đọc sách, Lục Xuyên chỉ biết ca nhi có sức lực lớn hơn nữ nhân, nhưng khả năng sinh sản lại kém hơn.

Khi đó hắn chẳng nghĩ gì nhiều, không ngờ chỉ một câu ngắn ngủi đó đã định đoạt địa vị của nam nhân, nữ nhân và ca nhi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play