Bên ngoài đường phố tràn đầy hỉ khí hân hoan nhưng trong phủ Vĩnh Ninh Hầu lại đầy áp lực. Gần Diễn Võ Trường im lặng không một tiếng động, những hạ nhân quét dọn cũng hết sức cẩn thận, không dám phát ra chút tiếng động nào.

Tất cả đều lo sợ bị Ninh công tử trên Diễn Võ Trường chú ý, rồi bị kéo qua đấu tập cùng chàng.

Trên Diễn Võ Trường, Tạ Ninh đang múa một thanh đại đao với thần thái uy vũ khiến gió cũng phải chuyển hướng.

Tạ Ninh có dung mạo mỹ lệ nhưng loại đẹp đẽ này lại không được người đời ưa chuộng. Lúc này, chàng đang giữ khuôn mặt lạnh lùng, ngay cả nốt ruồi đỏ giữa chân mày cũng khiến chàng thêm phần nghiêm nghị và nguy hiểm khiến người khác không dám lại gần.

Sau một thời gian dài, cuối cùng Tạ Ninh cũng mệt mỏi dừng lại, đặt thanh đại đao xuống. Hai tiểu ca nhi vội vàng chạy đến.
Một người đỡ lấy thanh đại đao trong tay Tạ Ninh, người còn lại nhanh chóng lau mồ hôi cho chàng.

Bạch Ngọc lo lắng nói: “Công tử chắc mệt rồi, ta đã dặn nhà bếp nấu chè đậu xanh, công tử uống chút để giải nhiệt.”

Bên cạnh, Liên Hoa vừa đặt thanh đao xuống đã giận dỗi nói: “Giải nhiệt cái gì, ta thấy là đang nguôi giận thì đúng hơn.”

Bạch Ngọc khẽ chạm khuỷu tay vào Liên Hoa, nhắc nhở: “Đừng đổ thêm dầu vào lửa.”

Lần này múa đao, Tạ Ninh không những không phát tiết được cơn giận trong lòng mà còn càng thêm bực bội. Nghe được lời của Liên Hoa, sắc mặt chàng càng lạnh lùng hơn.

Các hạ nhân khác thấy thế càng thêm dè dặt, không dám lên tiếng, chỉ có hai tiểu ca nhi này là không sợ.

Liên Hoa tiếp tục nói: “Người kia nhân phẩm kém cỏi, vong ân bội nghĩa, chẳng đáng để công tử phải bận lòng. Công tử có thể tìm người tốt hơn.”
Bạch Ngọc cũng đồng tình. Nếu không phải vì Liên Anh Kiệt nợ hầu gia một ân huệ lớn, cố ý đến cầu thú thì hầu gia cũng cũng chẳng đồng ý đính hôn với hắn. Hầu gia nghĩ rằng người có ân tình chắc chắn sẽ đối đãi tử tế với ca nhi nhà mình.

Vốn dĩ đã hẹn là sau kỳ thi khoa cử lần này, bất kể thi đỗ hay không, hai người cũng sẽ thành thân.

Ai ngờ người này vừa thi đỗ tiến sĩ, dù chỉ là nhị giáp đã vội coi mình là bậc cao nhân mà khinh thường ca nhi nhà họ.

Triều Đại An từ trước đến nay có tục lệ bắt tế ở bảng hạ, Liên Anh Kiệt tại Quỳnh Lâm Yến được Lại Bộ thị lang để mắt đến liền lập tức muốn từ hôn với Vĩnh Ninh Hầu phủ.

Miệng Liên Hoa vẫn không ngừng nói những lời châm chọc mẹ con Liên gia.

“Năm đó, nếu không phải nhờ hầu gia chúng ta thì nhà họ chắc đã sớm mất mạng rồi.”
Năm đó, khi Liên Anh Kiệt cùng cha mẹ lên kinh tìm họ hàng, trên đường gặp phải bọn cướp. Bọn cướp hung tàn vô cùng, cướp tiền chưa đủ, còn muốn gϊếŧ người.

Cha Liên Anh Kiệt che chắn trước mẹ con hắn nên bị chém hơn mười nhát. Khi bọn cướp chuẩn bị ra tay với hai mẹ con, may mắn Vĩnh Ninh hầu đi ngang qua và kịp thời cứu mạng họ. Sau đó, hầu gia gϊếŧ sạch bọn cướp và giao những kẻ còn lại cho quan phủ.

Vì tiện đường, hầu gia còn che chở mẹ con Liên gia về kinh thành.

Vĩnh Ninh Hầu phủ có ân lớn với họ, biết hầu phủ cần tìm một thư sinh làm tế tử, mẹ của Liên Anh Kiệt liền đem công danh tú tài của con trai mình đến để cầu thú.

Hầu gia thấy cha Liên Anh Kiệt khi gặp nguy hiểm vẫn can đảm bảo vệ vợ con, nghĩ rằng con trai ông ta cũng sẽ là người có trách nhiệm, hơn nữa Liên Anh Kiệt lại học hành giỏi giang nên đồng ý hôn sự này.

Ai ngờ hắn là kẻ bất hiếu, phụ thân là người có nghĩa khí còn con trai lại là kẻ vô ơn bội nghĩa.

“Mẫu thân hắn cũng chẳng tốt lành gì, dám lớn giọng đòi công tử chúng ta làm trắc thất.”

“Trắc thất là cái gì? Nói dễ nghe là trắc thất nhưng thực ra chẳng khác gì thϊếp cả.”

“Còn nói gì mà ca nhi không xứng làm chính thất, ta thấy chính bà ta mới là kẻ không xứng!”

“Công tử nhà chúng ta, nếu muốn làm trắc thất thì cũng chỉ có vương công quý tộc mới xứng chứ chẳng cần phải lấy một tên thư sinh nghèo kiết xác như hắn.”

“Cái danh tiến sĩ kia, cũng là nhờ hầu phủ chúng ta mà có, hắn chẳng có chút xấu hổ nào!”

Năm đó, sau khi mẹ con Liên gia đến kinh thành dựa vào thân thích nhưng chẳng ngờ người thân nghèo khó liền đuổi hai mẹ con họ ra ngoài.

Liên gia làm nghề dệt vải, đến thượng kinh không chỉ vì cho con trai học hành mà còn muốn mở rộng thị trường. Thế nhưng cả mẹ con đều không biết kinh doanh, mẹ Liên Kiệt đầu tư nhầm chỗ bị lừa hết tiền bạc đến nỗi tiền cho con trai học hành cũng chẳng còn.

Hai mẹ con, một người đi giặt quần áo thuê, một người chép sách mướn mới duy trì được cuộc sống qua ngày.

Mãi đến khi có được hôn sự với phủ Vĩnh Ninh Hầu thì cuộc sống như vậy mới chấm dứt. Mỗi năm, phủ Hầu đều gửi lễ vật đủ cho mẹ con họ sinh sống và học hành.
Chưa kể đến phủ Hầu còn cung cấp cho Liên Anh Kiệt rất nhiều sách khoa cử, giúp hỏi thăm sở thích của quan chủ khảo, nếu không, Liên Anh Kiệt đâu dễ dàng thi đỗ Tiến sĩ như vậy.

Bạch Ngọc đứng bên, nhìn Liên Hoa mà lòng đầy phẫn nộ, tuy không nói ra nhưng trong lòng cũng âm thầm tán đồng.

Công tử của bọn họ tốt như vậy nên tên tiểu nhân kia hoàn toàn không xứng.

Tạ Ninh vẫn im lặng, hắn đang đợi, đợi nhị ca của hắn trở về phủ.

Tạ Minh vừa mới vào phủ, còn chưa kịp thay quan phục đã có gia nhân đến báo tin.

“Nhị gia, công tử đang chờ người tại Diễn Võ Trường.”

Tạ Minh ném cây roi trong tay cho trường lương, bước chân đang đi về phía sân Tạ Ninh bỗng dừng lại, rồi xoay người đi về phía Diễn Võ Trường.

Chưa đến nơi, hắn đã cảm nhận được bầu không khí tĩnh lặng nhưng ẩn chứa sự sát phạt.
Nhìn lên giá vũ khí bên cạnh thấy treo một thanh đại đao.

Ninh ca nhi từ khi lớn lên đã cho rằng chơi với đại đao là không văn nhã nên đã lâu không đυ.ng tới, ngày thường chỉ dùng roi.

Hôm nay là ngày thành thân của Liên Anh Kiệt, ngay cả đại đao cũng mang ra, Ninh ca nhi chắc hẳn đã tức giận không ít.

“Ninh ca nhi, xem ca ca mang gì về cho ngươi này, trang sức ngọc thạch mới nhất từ Túy Ngọc Hiên rất hợp với Ninh ca nhi của chúng ta.”

Tạ Minh từ sau lưng lấy ra một chiếc hộp mở ra liền thấy quả thật lộng lẫy xa hoa.

Tạ Ninh nhìn thoáng qua, đúng là kiểu dáng hắn thích nhưng điều đó cũng không thể làm vơi đi nỗi phiền muộn trong lòng hắn.

Kể từ sau khi bị từ hôn, cả kinh thành đều cười chê hắn, mỗi lần ra ngoài gặp mấy tiểu thư, công tử không thân thiện, hắn đều bị trêu chọc một phen nói hắn là kẻ không ai thèm. Dù cho Tạ Ninh đã đối phó lại nhưng nghe mãi cũng không khỏi bực tức.
Vốn dĩ hắn là người rất thích ra ngoài dạo chơi nhưng vì chuyện này mà không muốn bước chân ra khỏi cửa.

 Hiện giờ, hắn chỉ muốn trả thù kẻ dám lợi dụng Tạ gia làm bàn đạp để tiến thân phải chuẩn bị sẵn tinh thần chịu đựng hậu quả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play