Nếu quyết định ở lại chỗ này, Lục Xuyên định nhìn một chút xem nguyên chủ còn có sản nghiệp gì không.
Nhà Lục gia là một căn nhà có sân rộng, có ba gian phòng chính, hai gian phòng bên, còn có nhà chính, nhà bếp và phòng chứa củi.
Trong sân có chuồng bò và chuồng gà nhưng đều đã cũ kỹ rách nát. Lục mẫu trước khi qua đời hắn đã bán hết bò và gà vịt để lo chữa bệnh cho bà, từ đó về sau không còn nuôi nữa.
Căn nhà này được xây bằng gạch xanh và ngói lớn tiêu tốn không ít tiền nhưng vẫn đủ để lo cho nguyên chủ đi học, có thể thấy rằng Lục phụ và Lục mẫu là những người làm lụng rất giỏi giang.
Lục Xuyên bước vào phòng của Lục phụ và Lục mẫu, trong phòng có một chiếc gương đồng, vừa lúc hắn muốn soi thử xem hiện tại mình trông ra sao.
Nguyên chủ năm nay 18 tuổi, khuôn mặt non nớt có đôi phần giống với Lục Xuyên kiếp trước, chỉ có điều thân hình quá gầy yếu hoàn toàn không có khí phách như hắn ở kiếp trước.
Lục Xuyên sờ thử bụng chỉ thấy xương cốt lộ rõ, chỉ được bọc bởi một lớp da mỏng.
Đáng tiếc là cơ bụng mà hắn khổ công luyện tập ở kiếp trước giờ đã không còn.
Không thể thế này được, hắn phải rèn luyện lại từ đầu, cố gắng luyện cơ bụng trở lại.
Nói là làm ngay, sáng hôm sau Lục Xuyên dậy sớm chưa ăn sáng đã ra sân luyện Thái Cực quyền.
May mắn là hồi đại học, trường học mỗi ngày đều bắt buộc tập thể dục buổi sáng bằng Thái Cực quyền nên Lục Xuyên vẫn còn nhớ chút ít.
Thân thể của Lục Xuyên vừa mới bình phục không thể làm những động tác quá mạnh mà Thái Cực quyền lại rất phù hợp với tình trạng hiện tại của hắn.
Sau ba hiệp, Lục Xuyên đã đổ mồ hôi ướt đẫm nhưng tinh thần lại khá hơn hẳn so với ngày hôm qua.
Lục Xuyên trở về phòng thay quần áo rồi vào bếp nhóm lửa nấu cháo.
Nơi này dùng bếp đất, Lục Xuyên vốn lớn lên ở thành thị chưa từng dùng loại bếp này bao giờ. May mà trước đây khi đi Nông Gia Nhạc với bạn bè, hắn đã thấy qua cách nhóm lửa.
Học theo y chang với sự trợ giúp của que diêm, Lục Xuyên thật sự đã nhóm được lửa.
Sau khi hiểu cách nhóm lửa thì những việc khác không quá khó. Lục Xuyên vốn tự sống một mình, cũng biết nấu ăn, chỉ là hương vị khá bình thường.
Ngày hôm qua, hắn kiểm kê toàn bộ tài sản, Lục gia vốn có mười lăm mẫu đất nhưng để chữa bệnh cho Lục mẫu đã bán đi năm mẫu. Ba năm qua, tiền bút mực và thi cử của nguyên chủ cũng đã ngốn thêm năm mẫu đất nữa.
Hiện tại trong nhà chỉ còn lại năm mẫu đất, nguyên chủ đã đỗ tú tài nên đồng ruộng miễn thuế, mỗi năm còn nhận được bốn lượng bạc tiền trợ cấp.
Lúc Lục phụ và Lục mẫu còn sống thì mọi việc trong nhà dù nặng hay nhẹ đều không cần nguyên chủ động tay vào, hắn chỉ cần học là đủ.
Vì vậy, sau khi Lục mẫu qua đời, việc đồng áng trong nhà đều được nguyên chủ cho người trong thôn thuê làm, mỗi năm lấy bốn phần tiền tô.
Hiện tại, Lục Xuyên không có khả năng tự tay làm ruộng, hắn vốn không biết trồng trọt.
Lương thực thì có sẵn nhưng số tiền tiết kiệm sau khi dùng để chữa bệnh chỉ còn lại một hai lượng bạc.
Tuy rằng nhà cửa rộng lớn, ruộng đất cũng có nhưng Lục Xuyên không có nghề nghiệp gì trong tay, rốt cuộc ở thời đại này lại không có máy tính, mười mấy năm học của hắn xem ra chẳng có chỗ nào dùng được.
Lục Xuyên ước lượng số bạc trong tay rồi thở dài phiền muộn.
Làm cá mặn cũng không dễ dàng như hắn tưởng.
Thật sự bắt hắn giống một nông dân bình thường, làm việc khi mặt trời mọc, nghỉ ngơi khi trời lặn, thân thể này của hắn e là không chịu nổi.
Thôi, trước mắt cứ sửa sang lại mảnh đất hoang bên cạnh để trồng ít rau ăn.
Nguyên chủ vốn không làm lụng gì nên thức ăn đều mua sẵn. Nhưng giờ Lục Xuyên đã đến, không thể tiếp tục như vậy mà ngồi không ăn.
Mảnh đất hoang này vốn là vườn rau của Lục gia nhưng đã bỏ hoang ba năm giờ cỏ đã mọc đầy.
Lục Xuyên tìm được cái cuốc hơi gỉ sắt bắt đầu dọn dẹp cỏ dại.
Làm việc hùng hục khiến mồ hôi đổ khắp người và thở hồng hộc nhưng mới chỉ dọn được hai ba mét vuông cỏ.
Nhìn mảnh đất hoang trước mặt, Lục Xuyên đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng.
Phải làm đến bao giờ mới xong được thế này?!!
Không được, hắn cần phải nghỉ ngơi một lát.
Việc trồng trọt này xem ra không ổn, có lẽ nên suy nghĩ về một nghề khác thì hơn.
Những ngày tiếp theo, Lục Xuyên mỗi sáng đều tập Thái Cực quyền, rồi sớm tối cầm cuốc làm cỏ. Cuối cùng, mảnh đất đã được dọn dẹp xong mà thân thể của hắn cũng dần khỏe mạnh hơn.
Hôm nay, Trần Thanh Sơn muốn vào thành bán củi, Lục Xuyên nghe được liền bảo anh ta gọi mình đi cùng.
Đã ở đây nhiều ngày như vậy, hắn muốn xem thử kinh thành của triều đại này trông ra sao, tiện thể tái khám vì số thuốc mà đại phu kê đã hết.
Nằm trong chăn giằng co một hồi, cuối cùng Lục Xuyên cũng chịu rời giường. Vừa mới rửa mặt xong, Trần Thanh Sơn đã đến trước cửa gọi người.
Lục Xuyên cùng Trần Thanh Sơn ra đến cổng thôn. Thường ngày, những xe bò vào thành đều đợi ở đây, khi đủ người sẽ khởi hành, mỗi người tốn năm văn tiền.
Mấy phụ nữ đang nói chuyện phiếm gần đó thấy Lục Xuyên tới liền im bặt.
Lục tú tài ngày thường không hay ra ngoài lại ít giao du với người trong thôn, hơn nữa còn có tiếng là thần đồng nên mọi người cũng không dám tùy tiện làm phiền khi hắn đọc sách.
Trong lòng mọi người, ai cũng rất tôn kính vị tú tài này.
Không khí có phần ngượng ngập, Lục Xuyên ngại ngùng mỉm cười với họ khiến không khí liền dễ chịu hơn hẳn.
Một phu nhân trung niên mạnh dạn nói: "Lục tú tài, cậu định vào thành sao?"
Lục Xuyên gật đầu: "Đúng vậy, tôi cần mua chút đồ dùng sinh hoạt."
Người phụ nữ thấy Lục Xuyên không còn lạnh nhạt như mọi khi, liền thở phào cười nói: "Chúng tôi cũng vào thành mang ít rau nhà trồng đi bán để kiếm thêm tiền sinh hoạt."
Lục Xuyên mỉm cười đáp: "Thật tốt."
Trần Thanh Sơn như nhìn ra sự ngượng ngùng trên gương mặt của Lục Xuyên liền ghé tai nhỏ giọng giới thiệu: "Người vừa nói là thím Cần, còn người hơi béo kia là thím Lương, người cao hơn chút là Vương thẩm."
Lục Xuyên lập tức cúi người chào: "Thím Cần, thím Lương, Vương thẩm, chào mọi người. Khi nào xe khởi hành vậy?"
Thím Lương thấy hôm nay Lục Xuyên vui vẻ và ôn hòa như vậy nên cũng tiến lại trả lời: "Đợi đủ người là đi thôi, chắc chỉ còn thiếu một người nữa."
Ngoại trừ Lục Xuyên chỉ mang theo túi tiền, những người khác đều có một đống đồ để bán trong thành.
Chẳng mấy chốc, có thêm một người nữa đến, là một nam tử dáng người gầy yếu nhưng bụng lại rất to.
Thím Cần cất lời: "Vu ca đến rồi, đủ người rồi chúng ta đi thôi."
Vu ca cười thẹn thùng: "Vậy chúng ta xuất phát đi."
Lục Xuyên ngồi trên xe, ánh mắt không khỏi nhìn vào bụng của Vu ca mà trong mắt lóe lên tia lo lắng.
Người này bụng lớn như vậy, chắc là bị bệnh nhưng sao mọi người lại có vẻ bình thản như vậy?
Lục Xuyên tiến đến bên tai Trần Thanh Sơn, nhỏ giọng hỏi: "Cái kia... bụng của Vu ca..."
Trần Thanh Sơn chưa kịp trả lời, thím Cần ngồi cạnh Lục Xuyên đã cướp lời.
Cần thím cười nói: "Ta cứ tưởng chuyện chi, Lục tú tài, ngươi vừa ngó bụng của Vu ca nhi mấy lần, hoá ra là muốn thành thân sinh con đấy à!"
Lục Xuyên kinh ngạc: "Con ư? Bụng hắn lớn thế chẳng phải bị bệnh sao?"
Mọi người nghe xong đều ngẩn ra, sau đó cười rộ lên, ngay cả Vu ca cũng không nhịn được mà bật cười.
Lục Xuyên: ???
Hắn nói sai chỗ nào ư?
Cần thím nén cười: "Lục tú tài, chẳng lẽ ngươi đọc sách nhiều quá nên ngay cả việc ca nhi có thể sinh con cũng quên rồi sao."
Một tiếng sét giữa trời quang, Lục Xuyên đứng sững như trời trồng.
Sinh... sinh con?! Nam tử cũng có thể sinh con sao?