XUNG ĐỘT

Editor: JUE

Hàn Thời Tự tựa hờ một tay lên khung cửa sổ xe, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài. Một chiếc taxi vừa trờ tới, dừng lại sát bên chiếc siêu xe của anh.

Từ trong xe vội vã bước xuống hai người — một người phụ nữ trung niên khập khiễng, lưng đeo chiếc ba lô xám bạc màu, tay còn ôm thêm hai túi nylon nhỏ. Đi cùng bà là một cô gái trẻ, kéo theo hai chiếc vali lớn.

Cả hai thần sắc căng thẳng, vội vàng thanh toán tiền xe, dáng vẻ chẳng khác gì những người đang trốn chạy.

“Ừm… có lẽ…”

“Có lẽ? Đêm nay anh không định về sao?”

“Không chắc. Còn tùy… tâm trạng.”

Hàn Thời Tự trả lời hờ hững, nhưng ánh mắt thì vẫn dán chặt vào hai mẹ con kia, đầy vẻ tò mò. Anh chăm chú đến mức chẳng buồn nghe rõ Lý Thừa Thạc ở đầu dây bên kia đang nói gì.

Khi họ vừa trả tiền xong, một chiếc taxi khác lao tới. Cửa bật mở, một người đàn ông trung niên bước xuống, sắc mặt giận dữ, đi thẳng về phía hai mẹ con đang cuống cuồng chạy về phía nhà ga.

Người phụ nữ chân đi tập tễnh, chạy không nhanh.

“Các người định bỏ mặc tôi mà chạy trốn hả? Tôi nuôi các người bao nhiêu năm, giờ đối xử với tôi thế này sao?”

Hắn túm lấy vali của cô gái, mặc kệ cô giãy giụa, giằng mạnh sang một bên. Chiếc vali rơi xuống nền xi măng, phát ra tiếng “phành” nặng nề. Nắp bung ra, quần áo và vài món đồ lặt vặt rơi tung tóe — toàn là quần đen, áo thun cũ và mấy thứ chẳng mấy giá trị.

Tiếng động không nhỏ, nhưng đêm muộn, chỉ có vài người đứng xa xa nhìn hóng chuyện.

Sắc mặt cô gái tái đi. Cô bỏ mặc chiếc vali bị cướp, quay lưng định chạy. Nhưng người đàn ông không buông tha, lại xông tới giật luôn chiếc vali còn lại, rõ ràng là muốn lục tìm tiền.

Tiếng va chạm cùng cảnh tượng bẽ bàng khiến dây thần kinh cô gái căng lên cực điểm.

“Rốt cuộc ông muốn thế nào? Toàn bộ tiền chúng tôi đã đưa cho ông rồi!”

“Còn tiền mua vé máy bay thì sao? Định đuổi tôi đi à? Tiền vẫn còn trên người các người, mau đưa đây!”

“Tôi nói là không có!”

Người đàn ông chẳng thèm nghe, quay sang giằng túi trên vai người phụ nữ trung niên. Cô gái lập tức lao tới chắn, ba người lôi kéo giữa đường, tiếng chửi rủa hòa lẫn tiếng khóc, hỗn loạn vô cùng.

“Khí Tự… anh đang đánh nhau à?” — giọng Lý Thừa Thạc vọng ra từ điện thoại.

Hàn Thời Tự cau mày, liếc di động. “Cúp.”

“Ơ… anh—”

Không đợi đầu dây kia nói hết, anh đã cắt máy, liếc về phía ba người đang ẩu đả ngay trước đầu xe, buộc phải đánh lái sang bên.

“Đây chẳng phải tiền sao? Còn dám lừa tôi à? Ăn của tôi, ở nhà tôi, giờ còn định bỏ chạy?”

Người đàn ông gào lên, bóp chặt tóc người phụ nữ, lôi bà ngã rạp xuống đất mặc cho bà kêu gào thảm thiết.

“Đừng đánh mẹ tôi! Buông ra!” — cô gái vừa khóc vừa lao tới kéo, nhưng sức lực chênh lệch quá lớn. Hắn hất mạnh cô ra đường.

“A—!”

“Rít—!”

Tiếng phanh xe chói tai, lốp ma sát với mặt đường tóe lửa.

Hàn Thời Tự nhăn mặt, cảm giác rõ ràng bánh xe vừa va phải thứ gì.

“Ân Nhã! Con ơi…” — người phụ nữ gào khóc, quỳ rạp xuống đất.

Anh bước xuống xe. Cô gái đang ngồi bệt trên đường, mồ hôi lạnh vã đầy trán vì đau ở chân.

“Ê! Đụng người xong tính bỏ chạy à?” — gã đàn ông bước tới, liếc một vòng từ cô gái tới chiếc siêu xe, trong mắt lóe lên tham lam.

Hàn Thời Tự nhếch môi cười lạnh: “Tôi đã gọi cứu thương rồi.”

Anh thậm chí nghi ngờ bọn họ đang diễn màn “va chạm ăn vạ”.

“Ý anh là gì? Nghi ngờ chúng tôi cố ý hả? Anh đụng con gái tôi, phải bồi thường!” — hắn gào lên.

“Có tiền là muốn coi thường luật pháp à? Không đưa tiền thì đừng hòng đi!”

Hắn vừa la vừa ngồi vạ ngay đầu xe. Hàn Thời Tự thật sự muốn bẻ cổ người này tại chỗ, may mà đồn cảnh sát gần đây nên xe tuần tra đến nhanh.

Thấy cảnh sát, hắn lập tức đổi giọng bi thương:

“Anh ta lái xe đụng con gái tôi! Chân nó gãy rồi! Nhà tôi nghèo, tiền thuốc, tiền viện, tiền ăn… làm sao lo nổi? Anh ta định giết cả nhà tôi đấy!”

Hàn Thời Tự lạnh giọng: “Nếu không phải các người đứng giữa đường lôi kéo, tôi đã chẳng đụng vào.”

“Các anh xem, con bé mới 18 tuổi đã bị tàn phế rồi!”

Cảnh sát tách họ ra, một người hỗ trợ kiểm tra thương tích, hai người khác đi tìm camera an ninh.

Một lúc sau, kết quả khiến Hàn Thời Tự sững lại.

“Xin lỗi, góc này camera không ghi được.”

“Hả?” — anh bật cười vì tức. “Sân bay mà không có camera toàn góc?”

Nghe vậy, gã đàn ông càng làm tới: “Không có camera thì càng rõ ràng là anh đụng người! Xem hành lý chúng tôi hỏng hết kìa, phải bồi thường! Tôi còn muốn bỏ tù anh nữa!”

Cảnh sát hỏi: “Anh có camera hành trình không? Chúng tôi cần xem đoạn vừa rồi.”

“Xe này không phải của tôi.” — Hàn Thời Tự thản nhiên đáp.

Biết đối phương chỉ là khách lạ tới đây, cảnh sát im lặng gật đầu. Gã đàn ông nghe xong càng tự tin, khóc lóc om sòm khiến ai cũng nhức đầu.

Hàn Thời Tự đang định nói tiếp thì phía sau vang lên giọng nữ run rẩy:

“Không phải anh ta đâm.”

Mọi người đồng loạt quay lại.

“Không phải anh ta đâm cô?” — cảnh sát hỏi.

Cô gái trên đất sắc mặt trắng bệch, liếc nhìn Hàn Thời Tự rồi cúi đầu:

“Mấy thứ kia là chúng tôi làm rơi. Anh ấy đúng là có va vào tôi, nhưng là do ba tôi đẩy, tôi không đứng vững nên ngã vào xe.”

“Con chết tiệt! Mày nói bậy gì thế?” — gã đàn ông lao tới, người phụ nữ trung niên hoảng hốt ôm chặt con gái.

“Tôi nói thật!” — cô lau nước mắt, hít mạnh một hơi.

“Bốp—!”

Không ai ngờ gã đàn ông đột nhiên giáng thẳng một cái tát nảy lửa vào mặt con gái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play