NÓI CHUYỆN VỚI NHAU
Editor: JUE
“Ui! Ông làm cái gì mà đánh người hả?!”
Vài cảnh sát lập tức lao lên, kịp thời kéo người đàn ông lại.
“Ông đừng đánh con gái tôi! Đừng đánh Ân Nhã của tôi!” – người phụ nữ trung niên ôm chặt cô gái trong lòng, giọng run rẩy, đôi mắt đỏ hoe. Cảm xúc của bà như vỡ òa, nước mắt trào ra không ngừng.
Đúng lúc ấy, tiếng còi xe cứu thương vang lên, ánh đèn đỏ quét qua đám đông.
Bác sĩ nhanh chóng đẩy băng ca đến, định đưa cô gái lên. Nhưng người đàn ông kia đột nhiên lao đến, ghì chặt “con gái” mình xuống, thái độ hung hãn.
“Mày nói đi! Có phải hắn đâm vào mày hay không? Mau nói! Mày cái loại (bồi tiền tinh) này, ngay cả nói cũng không nói rõ ràng! Ai dạy mày bịa chuyện hả? Người kia có phải tình nhân của mày không? Hai đứa chúng mày cố ý hợp mưu gạt tiền của tao đúng không?! Muốn lão tử moi tiền ra cho các người sao? Ta khinh!”
Cô gái run rẩy, nước mắt rơi lã chã:
“Là… là ông đẩy tôi! Chính là ông! Tôi nói đều là sự thật!”
“Đồ tiện nhân! Nếu đã muốn nói dối, vậy khỏi đi bệnh viện nữa! Lão tử không bỏ một xu chữa chân cho mày! Cứ tàn phế cả đời đi! Không đi! Chúng ta không đi bệnh viện! Ai đưa nó đi thì tự bỏ tiền ra mà trả!”
Người phụ nữ trung niên như phát điên, lao đến giằng co với hắn, vừa khóc vừa gào:
“Không được! Ân Nhã phải vào viện! Ông buông con bé ra! Con gái tôi không thể thành tàn phế… Ân Nhã ơi…”
Từ xa, Hàn Thời Tự nhìn xuyên qua đám đông hỗn loạn, bắt gặp cô gái cúi gằm mặt. Nước mắt của cô như khắc sâu trên gương mặt, vĩnh viễn không khô lại. Nhỏ bé, yếu ớt… như thể cả thế giới đều đang chèn ép cô.
“Tiền… tôi trả.”
Anh bước lên, mạnh mẽ đẩy người đàn ông sang một bên:
“Mặc kệ thế nào, tôi quả thực đã va vào cô ấy. Tôi sẽ chi trả toàn bộ phí điều trị.”
Người đàn ông lập tức vênh mặt:
“Chỉ phí điều trị thôi à?”
Không nói nhiều, Hàn Thời Tự quay lại xe, gom toàn bộ tiền mặt mình có.
Tống Ân Nhã ngẩng đầu trong làn nước mắt, thấy anh ném một xấp tiền dày cộm vào ngực người đàn ông.
“Cầm tiền… và cút!”
Tên kia mừng rỡ, cúi xuống nhặt từng tờ rơi vãi, đếm nhanh rồi nghênh ngang bỏ đi.
Hắn vừa rời đi, cả không khí như được giải tỏa.
Nhân viên y tế mới dám đưa Tống Ân Nhã lên băng ca. Vài cảnh sát sắc mặt khó coi, cúi xuống nhặt những món đồ rơi, đưa lại cho mọi người rồi mới rời đi.
Hàn Thời Tự trở lại xe, tâm trạng nặng nề, lặng lẽ bám theo xe cứu thương ra khỏi sân bay.
---
Bùi Quý Trạch được đưa vào viện, hôn mê suốt một đêm. Khi tỉnh dậy, trời vừa hửng sáng. Ngoài hành lang, ông nội anh – Bùi lão gia tử – đang trò chuyện với một vị cảnh sát.
“Tiết cảnh sát, lần này thật phải cảm ơn cậu. Nếu không nhờ các anh tận tâm, chỉ e Quý Trạch khó mà giữ được mạng.”
“Đừng nói thế, chúng tôi chỉ làm nhiệm vụ. Cũng may lần này được Kinh tiểu thư nhắc nhở kịp thời…”
“Dù sao cũng phải cảm ơn.” – lão gia phất tay ra hiệu, trợ lý lập tức đưa một chiếc hộp khá nặng tới.
“Còn vị Kinh tiểu thư kia… là người thế nào? Ân cứu mạng thế này, Bùi gia nhất định phải đích thân cảm tạ.”
Tiết cảnh sát nhận hộp, cười:
“Cô ấy sống ở Hoàng Gia Hào Đình, là tiểu thư Kinh Viện Hi. Tính tình… hơi thất thường, nếu muốn đến cảm ơn thì nên chuẩn bị trước cho chu đáo.”
Ông ta còn nhớ, tối qua Kinh Viện Hi căn bản chẳng quen Bùi Quý Trạch, có lẽ chỉ là gặp chuyện bất bình ra tay giúp đỡ. Nhưng đã nhận lễ, ông cũng không ngại hé lộ đôi chút, coi như bán một nhân tình.
Lão gia khẽ gật, đã hiểu ý, rồi tiễn khách.
---
Trong phòng bệnh, Bùi Quý Trạch nghe thấy tiếng mở cửa, vội nhắm mắt giả ngủ.
Bùi Tu Xa chống gậy bước vào, ngồi xuống mép giường:
“Nếu tỉnh rồi thì đừng giả vờ nữa. Trước đây cháu làm gì, ta không hỏi. Nhưng từ hôm nay, ngoan ngoãn mà đi học! Ở ngoài chơi bời lâu rồi chỉ rước họa vào thân.”
“Đi học?” – Quý Trạch mở mắt, định bật dậy thì miệng vết thương đau nhói, bị trợ lý ấn nằm xuống.
“Cháu không đi.”
BÙM! – cây gậy nện mạnh xuống sàn, âm thanh chấn động.
“Cháu vẫn không hiểu sao? Chính vì cứ lêu lổng, giao du với bọn người đó nên mới suýt mất mạng! Cháu nghĩ họ sẽ giúp cháu ư? Chúng nó chỉ biết hại ngươi!”
Nghe vậy, Quý Trạch im bặt, ánh mắt cụp xuống.
Bùi Tu Xa nhìn cháu, giọng chậm lại:
“Chuyện ba mẹ cháu… hãy để quá khứ ngủ yên.”
“Vậy là họ… cứ thế mà chết sao? Ông ấy là con trai duy nhất của ông. Còn bà ấy là con dâu Bùi gia.” – giọng Quý Trạch khàn đặc.
Bùi gia từng mất đi người thừa kế duy nhất trong một vụ bạo loạn tám năm trước, cả ông bố lẫn mẹ của Quý Trạch đều chết thảm dưới tay kẻ phản loạn.
Bùi Tu xa khẽ nhắm mắt:
“Người chết không thể sống lại. Quan trọng là cháu còn sống. Ta về nước cũng chỉ vì muốn đưa cháu rời khỏi bọn họ. Chẳng lẽ cháu muốn ta lại lần nữa… tiễn kẻ đầu xanh?”
Ông nói tiếp:
“Ta đã chuyển hồ sơ của ngươi tới Đế An Quốc Tế. Tổng bộ Bùi gia cũng sẽ lần lượt dời về trong nước. Từ nay, chuyện bên giáo hội, chúng ta không nhúng tay nữa.”
“Hồi phục xong thì đến trường. Coi như vì ta.”
Quý Trạch xoay lưng lại, không đáp. Phòng bệnh nhanh chóng chìm vào tĩnh lặng.
---
Kinh gia
Kinh Viện Hi xuống lầu, thấy cha – Kinh Uyên – đã ngồi ở bàn ăn.
“Ta nghe Hàn Văn Châu nói, Hàn Thời Tự đã rời Trung Châu.” – giọng ông trầm tĩnh vang lên.
Bầu không khí yên ắng, chỉ còn tiếng dao nĩa chạm vào đĩa.
“Con không biết?” – Kinh Uyên khẽ nhíu mày.
“Hắn không nghe điện thoại của con.” – Viện Hi xoay xoay con dao ăn, mỉa mai: “Đây là vị hôn phu cha chọn cho con sao?”
“Cạch!”– dao nĩa trong tay Kinh Uyên khựng lại. Ông ngẩng lên:
“Từ nhỏ các con đã cùng nhau lớn lên, tình cảm vốn sâu đậm.”
“Lý Thừa Thạc cũng lớn lên cùng chúng ta, sao cha không chọn hắn?”
“Hắn… không xứng.”
Kinh Uyên nhấn mạnh:
“Mấy năm nay Hàn thị phát triển như mặt trời ban trưa. Hàn Thời Tự lại là con một, là đối tượng liên hôn tốt nhất. Hắn không nghe lời, là do con… không đủ bản lĩnh.”
“Con không nghe lời… cũng là do cha không đủ bản lĩnh.”
Ánh mắt hai cha con chạm nhau, sắc bén, ngang tàn, giống nhau đến lạ.
Không cần quát tháo, từng câu từng chữ của họ còn gay gắt hơn bất kỳ cuộc cãi vã nào.
Chú thích:
“Bồi tiền tinh” (赔钱星) là một cụm từ gốc từ tiếng Trung, thường dùng trong ngôn tình hoặc các tiểu thuyết gia đình để chỉ một người bị coi là “sao xui xẻo, chỉ biết tiêu tốn tiền của”.