TƯƠNG NGỘ

 Editor: JUE

Kinh Viện Hi hơi nghi hoặc ngẩng đầu, giây tiếp theo quả nhiên nhìn thấy từ chiếc xe nâng xuống một thiếu niên vừa bị bắt cóc.

Cô đón lấy ánh mắt phẫn hận của tên tài xế, cảm thấy vừa buồn cười vừa thú vị, thong thả bước tới trước mặt hắn, đánh giá một lượt rồi mỉm cười:

 “Hóa ra là tội phạm bắt cóc à? Vậy ra tôi vô tình phá hỏng kế hoạch của anh sao?”

Cô hơi nghiêng đầu, giọng điệu kéo dài, đuôi câu uyển chuyển như mang chút hả hê:

 “Nhưng cho dù anh có thoát khỏi trại giam, nhìn bộ dạng này thì chắc cũng không đền nổi tiền sửa xe của tôi đâu.”

Tên tài xế giãy giụa mạnh, ánh mắt đầy ác độc, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị cảnh sát bịt miệng, áp giải lên xe.

 “Kinh tiểu thư, cô quen biết hắn sao?” – Tiết cảnh sát nhẹ giọng hỏi.

Xe cứu thương vẫn chưa đến, một nữ cảnh sát khác đang quỳ bên cạnh người bị thương trên mặt đất để cầm máu.

Kinh Viện Hi bước tới, đứng ngay trước mặt thiếu niên kia, ánh mắt có phần kiêu ngạo.

Bùi Quý Trạch từ từ mở mắt, chỉ thấy trước mắt là một bóng người đứng thẳng, không hề cúi xuống. Ánh sáng lờ mờ hắt lên gương mặt thiếu nữ, đôi hàng mi dài cong vút che khuất ánh sáng vốn dĩ nên phản chiếu trong mắt cô.

Đây là lần đầu tiên Bùi Quý Trạch bị một người dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, sắc bén đến vậy.

Ánh mắt hai người chạm nhau, rõ ràng không hề né tránh. Trong con ngươi của cô, hắn thấy rõ hình ảnh một thiếu niên yếu ớt, người đầy vết máu.

 “Không quen biết.” – cô nói.

Rồi đôi môi đỏ khẽ động, quay sang phía Tiết cảnh sát, giọng hơi mỉa mai:

 “Dựa vào cái gì mà anh nghĩ tôi sẽ quen biết loại công tử nhà giàu vô dụng, tùy tiện là có thể bị bắt cóc như thế này?”

Nói xong, cô quay người bỏ đi, không thèm liếc hắn thêm một cái.

 “Cô nói ai…”

Bùi Quý Trạch tức giận đến mức muốn bật dậy cãi cho ra lẽ, nhưng mới cử động đã khiến vết thương trên người rỉ máu. Nữ cảnh sát lập tức ấn hắn nằm xuống.

Chiếc xe thể thao màu đỏ nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Tiết cảnh sát chỉ biết xấu hổ gãi mũi, rồi dặn người chăm sóc cậu thiếu gia này thật tốt.

---

Tại câu lạc bộ –

“Phanh!” – một tiếng chát vang lên, người bên bể bơi ném mạnh chai rượu xuống đất, mảnh thủy tinh văng tung tóe.

Không khí đang rộn ràng bỗng im bặt. Ở đó, một cô gái với gương mặt đẫm nước mắt gào lên:

 “Các người còn muốn tôi thế nào nữa? Kim Minh Châu, tôi đã nói là không tranh giành với cô!”

Kim Minh Châu – thiếu nữ bị gọi tên – nhếch môi cười lạnh, lắc nhẹ ly rượu vang đỏ trong tay, chậm rãi tiến lại gần bể bơi:

 “Kim Minh Chân, nếu cô thật sự không muốn tranh giành, thì lúc trước mẹ con cô đã không tìm tới cửa.”

Minh Chân nắm chặt vạt áo ướt đẫm, nước mắt từng giọt rơi xuống:

“Mẹ tôi đã mất… Như vậy vẫn chưa đủ sao?”

“Đúng, và từ lúc đó cô đổi họ sang họ Kim, dọn vào nhà tôi ở. Đó là ba tôi, là nơi tôi lớn lên từ nhỏ. Cô không xứng!” – Minh Châu lạnh giọng, rồi bất ngờ hắt thẳng ly rượu đỏ lên đầu Minh Chân. – “Đây là thứ cô nợ tôi từ khi sinh ra. Cả đời cũng trả không hết.”

Minh Chân ngẩng đầu, chỉ thấy xung quanh là những ánh mắt cười cợt của đám trai gái ăn mặc sang trọng.

 “Bạch Tuệ Na…” – một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.

Mọi người lập tức đứng dậy. Minh Chân vội lau nước mắt, có người đưa cho cô một chiếc khăn tắm, kéo cô lên bờ.

 “Viện Hi, cậu tới rồi.” – Bạch Tuệ Na mỉm cười. – “Không phải cậu nói tối nay không tới sao? Nhớ bọn mình rồi à?”

 “Tôi không có tâm trạng nói đùa. Hàn Thời Tự đâu?” – Kinh Viện Hi lạnh giọng hỏi.

Tuệ Na lúng túng, sợ nói sai sẽ gây hiểu lầm:

 “Viện Hi… chắc là không cố ý đâu…”

Thấy sắc mặt đối phương không tốt, cô im bặt. Lý Thừa Thạc ở bên mới xen vào:

 “Hai ngày trước cậu ấy đi, có nhắn tin cho tôi.”

 “Có nói đi đâu, làm gì không?”

Mọi người đều lắc đầu.

Tuệ Na an ủi:

 “Có lẽ dạo này tâm trạng không tốt, muốn ra ngoài giải sầu thôi.”

Viện Hi hừ lạnh:

 “Hắn có thể có chuyện gì mà phiền lòng chứ?”

Lý Thừa Thạc ghé sát tai cô, hạ giọng:

 “Hàn chủ tịch lại dính scandal. Mẹ cậu ấy đang muốn ly hôn. Tôi không cố ý nghe lén đâu, chỉ vô tình thấy trong điện thoại.”

Hàn gia vốn nổi tiếng quyền thế, những scandal trước đây đều nhanh chóng bị ém xuống. Không hiểu lần này vì sao lại ồn ào đến mức Hàn phu nhân biết.

Viện Hi trợn mắt:

“Chuyện của người lớn thì để họ tự giải quyết. Ly hôn chứ có phải chết đâu. Thật chẳng hiểu nổi.”

Nói rồi nàng đảo mắt, vừa khéo chạm ánh nhìn của Kim Minh Chân đang ngồi bên bể bơi. Cô gái kia lập tức cúi xuống, siết chặt khăn tắm. Dù lạnh run, lòng bàn tay vẫn ướt mồ hôi.

 “Đó là con riêng của nhà cô?” – Viện Hi hỏi thẳng.

 “Đúng vậy. Viện Hi, cậu ở lại chơi nhé?” – Minh Châu cười.

 “Tôi không hứng thú với đồ thừa của người khác. Cậu quên rồi sao?”

Không khí lập tức đông cứng. Kim Minh Châu há miệng nhưng chưa kịp phản bác, Viện Hi đã quay gót bỏ đi.

Bạch Tuệ Na vội chạy theo:

 “Viện Hi, chờ tôi, tôi về cùng cậu…”

Bầu không khí trở nên gượng gạo. Một người lên tiếng:

 “Hay tối nay dừng ở đây thôi, ba tôi không cho về muộn.”

Lý Thừa Thạc khoác áo đứng lên, chẳng buồn thương lượng. Những người khác cũng lần lượt kiếm cớ rời đi.

Khi căn phòng thưa người, Kim Minh Châu tức giận đá vào bàn, xách túi bỏ đi.

Kim Minh Chân ngồi bên bể bơi nhìn làn nước loang lổ một lúc lâu, rồi lau nước mắt, quấn khăn tắm ra về.

---

Sân bay Giang Thành –

Hàn Thời Tự vừa dừng xe, điện thoại reo.

“Alo, Viện Hi tìm cậu gây sự à?”

 “Không, không đâu.” – Lý Thừa Thạc vội vàng phủ nhận. – “Chỉ là cô ấy hơi giận. Cậu mua vé rồi chứ? Lẽ ra cậu nên nói với cô ấy trước khi đi.”

“Đây là chuyện của tôi, tại sao phải báo cho cô ấy? Tôi đâu phải người hầu của cô ấy. Ngay chút tự do này tôi cũng không có sao?”

Bên kia im lặng vài giây. Nhận ra mình hơi mất bình tĩnh, Hàn Thời Tự hạ cửa kính, để gió lạnh táp vào mặt, giúp bản thân tỉnh táo.

 “Tôi chỉ muốn ra ngoài một mình. Nói cho cô ấy biết hay không thì liên quan gì đến cô ấy chứ?”

Lý Thừa Thạc gượng cười:

 “Hay là… cậu tự về nói với cô ấy đi. Dù sao tối nay cậu cũng quay lại mà, đúng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play