Tô Bạch liếc mắt sang ven đường, thấy một viên gạch bị bỏ lại. Cô dịch bước sang, cúi xuống nhặt lên, siết chặt trong tay. Làn da mềm yếu của lòng bàn tay lập tức bị cạnh gạch thô ráp cà trầy, rướm máu.
Chết tiệt… đau muốn chết.
Cô khẽ nhăn mặt, âm thầm chửi, nhưng không dám ném gạch đi. Lỡ quay lưng một cái, kẻ đang ẩn trong bóng tối sau lưng sẽ lao ra tập kích thì sao?
Cô cố tình đứng dưới ánh đèn đường, đúng vị trí có camera giám sát. Ít nhất, nếu kẻ theo dõi thực sự tồn tại, cũng coi như cho hắn một lời cảnh cáo. Dù biết, nếu gặp phải biến thái thật thì tác dụng này chẳng đáng bao nhiêu — nhưng tâm lý vẫn có chút an ủi.
Sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, nặng nhưng nhanh. Ngay sau đó, giọng ba Tô vang to:
“Con gái! Không sao chứ?”
Tô Bạch suýt nữa mừng đến bật khóc, vội xoay người, chạy thẳng tới, nép sau lưng ba. Cô đưa luôn viên gạch cho ông:
“Ba, cái này cho ba… phòng thân.”
Ba Tô cúi xuống nhìn viên gạch, thử vẫy vẫy vài cái, rồi rất tỉnh táo mà nhận xét:
“Con cũng biết rồi đấy… ba mày ngoài thịt ra thì sức lực chẳng có bao nhiêu. Đừng mong ba đánh nhau với ai. Lát nữa, tới cửa là ba quay đầu chạy thẳng lên nhà.”
Tô Bạch xuyên vào cơ thể này từ hồi tiểu học, lúc đó cô mới 13 tuổi, ba Tô còn cao lớn, chỉ hơi mập, chưa hẳn béo. Nhưng mấy năm nay, có lẽ vì ăn quá nhiều cơm dinh dưỡng mẹ nấu nên chỉ trong hai năm đã tròn quay như quả bóng.
Vừa rồi ông chạy xuống là nhờ bùng phát bất thường, chứ bình thường có khi leo cầu thang còn thở dốc. Nếu không phải cô hay cho ông uống trà hoa sấy khô trong không gian Bách Hoa, e là với hình thể này, ông đã mắc bệnh từ lâu.
Công lao giúp ông thành một “quả bóng vui vẻ” mà vẫn khỏe mạnh, Tô Bạch âm thầm tự nhận mình chính là anh hùng vô danh.
Cô lập tức đồng ý kế hoạch rút lui của ông.
Thế là hai cha con vừa lùi vừa đi, ba Tô vẫn giơ viên gạch trên tay, còn Tô Bạch thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn đường phía sau, nắm chặt tay ông, dẫn lối.