Sau khi bước vào thế giới nhiệm vụ này, Tô Bạch gần như chỉ sống với một lịch trình cố định: từ nhà đến trường, từ trường về nhà. Ngay cả việc ngồi cùng bàn với nam chính ở hàng ghế sau, cô cũng chưa từng có ánh mắt giao tiếp nào. Lời nói qua lại chỉ dừng ở vài câu ngắn ngủi khi trao đổi bài tập hay bài thi.

Cô cảm thấy, thân phận “người qua đường Giáp” của mình đang được bảo toàn rất tốt.

---

Hồi ức vừa vụt qua, Tô Bạch đứng yên, hai chân hơi nhũn ra nhưng vẫn không đến mức ngã xuống.

Cuối con đường trước mặt là một chiếc đèn đường đã hỏng. Bên trái còn có một con hẻm nhỏ tối om, sâu hun hút, chẳng thể nhìn rõ thứ gì.

Con người vốn có trí tưởng tượng vô hạn. Một cơn gió lạnh thổi qua khiến Tô Bạch rùng mình. Cô bỗng sợ trong màn đêm đen đặc kia sẽ bất ngờ lao ra thứ gì đó — một kẻ biến thái chẳng hạn.

Không chần chừ, cô rút điện thoại, gọi cho “ba” của thế giới này.

“Alô, con gái à, có chuyện gì vậy?”

Ở nhà,ba  Tô  đang xem tin tức, vừa bắt máy vừa có chút thắc mắc. Giờ này lẽ ra con bé đã về tới nhà, có gì không thì vào nhà rồi nói, sao phải gọi điện?

Tô Bạch vẫn dán mắt vào con đường phía sau, cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhưng không tránh khỏi run rẩy:

“Ba… ba có thể xuống đón con không? Con cảm giác… có người đi theo con. Con đang đứng dưới cái đèn đường thứ ba trước tòa nhà mình.”

Khu chung cư họ ở đã cũ kỹ, chỉ có một tòa nhà, không có bảo vệ hay cửa an ninh.

Ba Tô nghe vậy, tim lập tức nhảy lên cổ. Chẳng kịp mặc áo khoác, ông xỏ nguyên dép lê, mở cửa và lao xuống dưới lầu.

Vừa chạy, ông vừa trấn an:

“Con gái , ba đến ngay đây, đừng sợ.”

Trong nhà, mẹ Tô  vừa bưng dĩa táo mới gọt ra khỏi bếp, liếc thấy cửa chính đang mở, tivi vẫn ồn ào mà chồng thì chẳng thấy đâu.

Bà lập tức cau mày, vừa lẩm bẩm vừa gom đống giày bị ba Tô đá văng loạn xạ ra cửa:

“Lão Tô lại bày trò gì thế không biết……”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play