Quãng đường chỉ vài trăm mét, vậy mà hai cha con giữ nguyên tư thế kỳ quặc ấy, nhích từng chút một mất gần mười phút mới tới cửa khu nhà. Vừa đến nơi, ba Tô hối:

“Con gái, đi trước đi!”

Tô Bạch biết nếu mình cứ lề rề sẽ chỉ làm vướng chân ông, nên lập tức xoay người, cắm đầu chạy thẳng lên lầu. Ba Tô bám sát phía sau, luôn giữ vị trí che chắn, vừa chạy vài bước lại ngoái đầu nhìn.

Dĩ nhiên, viên gạch vẫn được ông cầm chặt – giờ nó là “vũ khí” duy nhất trong tay, đâu thể bỏ.

Về đến nhà, cửa vừa khép lại đã nghe “rầm” một tiếng.

“Bộ muốn dọa người ta chết à? Đóng cửa như có thù với nó thế, lúc làm việc sao không thấy có tí sức nào!” –mẹ Tô trừng mắt nhìn chồng, giọng đầy mỉa mai.

Nhưng khi quay sang con gái, ánh mắt bà mềm hẳn, giọng cũng nhẹ nhàng hơn:

“Con gái, trên bàn có táo mẹ vừa gọt xong, ăn đi.”

Tô Bạch gật đầu, nhưng vẫn đứng yên, chân hơi run vì vừa phi một mạch lên tầng tám. Cô sợ chỉ cần bước tiếp sẽ ngã quỵ.

Thấy cả hai cha con thở hổn hển, mồ hôi túa ra, mặt tái nhợt, đến mức ba Tô còn không buồn cãi lại mình,mẹ  Tô lập tức cảnh giác:

“Có chuyện gì vậy? Nói nghe coi.”

Tô Bạch còn trẻ nên hồi sức nhanh hơn, hít vài hơi sâu đã kể gọn lại toàn bộ sự việc. Cô cố ý bỏ qua cảm giác sợ hãi của mình, chỉ tóm tắt những gì đã xảy ra, không thêm bớt.

Nghe xong, mẹ Tô bỗng bật khóc, đứng phắt dậy ôm chặt con gái, tay vuốt tóc trấn an:

“Không sao rồi, đừng sợ.”

Con gái họ vốn sống kín đáo, mặt mũi còn bị kính cận to bản và mái tóc dày che gần nửa, mùa hè cũng chẳng mấy khi mặc váy hay quần short. Nhưng làm cha mẹ, họ sao lại không biết con mình xinh đến mức nào.

Tô Bạch là “giải độc đắc” của nhà họ – tất cả nét đẹp nhất của gia tộc đều tụ lại trên người cô. Nước da trắng mịn, đường nét gương mặt hoàn hảo, ngũ quan tinh xảo, mái tóc dài óng mượt, dáng người cân đối đến từng centimet… Đẹp đến mức bất cứ ai nhìn kỹ đều phải sững sờ.

Càng lớn, vẻ đẹp của cô lại càng trở nên… phi thực tế, cứ như bước ra từ tranh vẽ. Với một gia đình bình thường, quá đẹp chưa chắc đã là điều tốt. Ba Tô và mẹ Tô  hiểu rõ ngoài kia không thiếu cạm bẫy, nên họ chưa bao giờ khuyến khích con ăn mặc quá nổi bật hay trang điểm khi ra ngoài.

Chờ mẹ Tô bình tĩnh lại, Tô Bạch mới lê chân ra bàn, vừa ăn táo vừa xoa xoa bắp chân đang mỏi.

Men Tô nhìn chồng:

“Lão Tô, anh tan làm cũng đâu bận gì, từ mai mỗi ngày đi đón con đi. Cho tôi yên tâm chút.”

Ba Tô gật đầu ngay:

“Ừ, anh cũng đang định vậy.”

Ngồi nghe cha mẹ bàn bạc chuyện an toàn của mình, trong lòng Tô Bạch ấm lên. Cái lạnh buốt ở tay chân do bị dọa khi nãy cũng dần tan biến.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play