Lúc này Tề Thần mới hoàn hồn lại, uống thuốc kia căn bản sẽ không say rượu làm càn, vừa rồi thằng nhóc Lục Dư Miên này đã lừa bọn họ.
"Chết tiệt, Từ Húc, mẹ nó mày còn không mau đuổi theo đi."
Tề Thần ôm đầu, sắc mặt có chút dữ tợn. Bị Lục Dư Miên bất ngờ đập cho một phát vào đầu, gã chỉ cảm thấy đầu mình bây giờ đang ong ong.
Cú đập chai rượu vừa rồi đã là dùng hết toàn lực của Lục Dư Miên.
Tuy nửa người dưới không dùng được sức, nhưng Lục Dư Miên lại không dám thả lỏng, cậu biết một khi bị người phía sau đuổi kịp, kết cục của cậu chắc chắn sẽ rất thê thảm.
Thấy tiếng bước chân đuổi theo phía sau ngày càng gần, Lục Dư Miên nhanh chóng đưa ra phán đoán trong đầu.
Cậu phải tìm một người giúp mình.
Thấy người phía sau sắp đuổi kịp, Lục Dư Miên liền kéo cửa một căn phòng gần đó rồi lách mình trốn vào.
Ngay khoảnh khắc trốn vào, dù ý thức còn mơ hồ, cậu cũng nhận ra có những ánh mắt trong phòng lập tức đổ dồn về phía vị khách không mời mà đến này.
Trong phòng, nam nữ đều có, sắc mặt mỗi người mỗi khác. Nhìn Lục Dư Miên đang đứng ở cửa với khuôn mặt ửng hồng, có người lộ ra vẻ kinh ngạc, có người lại mang theo vài phần địch ý.
Chỉ thấy một chàng trai có dung mạo xinh đẹp lên tiếng trước.
"Bạch thiếu gia, an ninh ở đây cũng quá kém đi, loại mèo hoang chó lạc nào cũng vào được à." Nói xong, cậu ta cười khẽ một tiếng, mang theo vài phần ý vị không rõ.
Người đàn ông được gọi là Bạch thiếu gia lại không đáp lời chàng trai bên cạnh, mà chỉ nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ở ghế chủ tọa.
Người đàn ông đó toàn thân toát ra khí chất cao ngạo, dung mạo ẩn hiện dưới ánh đèn mờ ảo, chỉ có thể thấy đôi môi mỏng đang khẽ mím lại, trông có vẻ tâm trạng không được vui cho lắm.
"Tôi..." Lục Dư Miên tự biết mình đuối lý, cậu vô tình xông vào phòng người khác đã là không phải.
Thế nhưng, hiện giờ cậu đã cùng đường, người bên ngoài tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu.
Nhìn những người trong phòng dường như đều đang chờ người đàn ông ở ghế chủ tọa mở miệng, cậu liền biết nhóm người này đều răm rắp nghe theo lời người đàn ông có khí chất phi phàm kia.
Lục Dư Miên suy nghĩ một chút, chủ động tiến lên, chậm rãi nói với người đàn ông ở ghế chủ tọa.
Chỉ thấy thiếu niên trước mặt trong giọng nói mang theo vài phần e thẹn, sắc mặt cũng có chút hoảng loạn, nhưng quả thực có một dung mạo rất ưa nhìn, đuôi mắt hơi phiếm hồng, trong đôi mắt toát ra vài phần trong trẻo.
"Tiên sinh, có thể cho tôi ở lại đây một lúc được không ạ?"