"Nóng quá... A..."
Trong phòng, một thiếu niên có dáng người tuyệt đẹp khẽ r*n rỉ, trong đôi mắt ngấn nước long lanh, mang theo vài phần mê mang.
"Sao lại nóng thế này..."
Gương mặt cậu nhuốm một màu ửng đỏ, đôi môi khẽ mấp máy, phát ra tiếng thở dốc khó chịu.
Chàng thiếu niên cảm giác toàn thân mình đang nóng lên, ngón tay thon dài không nhịn được mà cởi bỏ nút áo sơ mi đang trói buộc mình, để lộ ra xương quai xanh tinh xảo trắng ngần.
Cậu lăn qua lặn lại trên ghế sofa, cảm giác như có vô số con kiến đang gặm cắn cơ thể mình.
Một lát sau, trong phòng không còn tiếng động nào nữa.
...
Một lúc sau, có hai người rón rén mở cửa từ bên ngoài đi vào. Thấy chàng thiếu niên đã bất tỉnh nhân sự trên sofa, một trong hai người lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
"Anh Thần, thằng nhóc Lục Dư Miên này không sao chứ."
Người đàn ông trung niên được gọi là anh Thần không thấy được cảnh tượng mình mong đợi, ánh mắt ánh lên vẻ kinh ngạc.
Không đúng, theo lý thì lúc này thuốc đã phải phát tác rồi, thằng nhóc Lục Dư Miên này đáng lẽ phải đang khó chịu lắm chứ, sao vừa mới vào cửa đã không nghe thấy động tĩnh gì.
Người đàn ông còn lại trông có vẻ trẻ tuổi hơn, tiến lên quan sát Lục Dư Miên đang nằm trên sofa.
Thấy đối phương sắc mặt ửng hồng, đôi môi tái nhợt cau lại, ngón tay co quắp, Từ Húc không khỏi có vài phần lo lắng.
"Anh Thần, anh nói xem thằng nhóc này có sao không, trông bộ dạng nửa sống nửa chết thế này."
Tề Thần nghe câu nói đó, mày bất giác nhíu lại, trong giọng nói mang theo vài phần mất kiên nhẫn.
"Đừng có nghĩ linh tinh, thuốc đã hạ đủ liều rồi, Vương tổng còn đang đợi đấy, không mau giúp tao đỡ thằng nhóc này dậy, đưa đến phòng Vương tổng đi."
Từ Húc nhìn chàng thiếu niên bất tỉnh trên sofa, rồi nuốt những lo lắng trong lòng xuống.
Hai người lúc này mới hợp lực đỡ chàng thiếu niên trên sofa dậy.
...
Đúng lúc hai người còn đang bàn tính xem lát nữa sẽ đòi tài nguyên gì từ cấp trên, thì Lục Dư Miên chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt ánh lên một tia tỉnh táo.
Thật ra, cậu đã tỉnh lại được một lúc. Từ khi hai người kia vừa bước vào, cậu vốn định giả vờ không biết gì để nghe xem họ định làm gì mình, không ngờ hai kẻ này lại định đưa cậu lên giường người khác.
Tức khắc, lòng Lục Dư Miên trầm xuống.
Đúng vậy, cậu không phải là Lục Dư Miên ban đầu, mà là ảnh đế Lục Dư Miên đến từ một thế giới khác.
Cậu cũng không biết tình trạng hiện tại của mình là gì. Theo lý mà nói, cậu đã là một tam kim ảnh đế có thâm niên trong giới giải trí, người trong ngành đối với cậu luôn cung kính hết mực, thường không ai dám dùng những thủ đoạn bẩn thỉu này với cậu.
Hơn nữa, cậu nhớ rõ mình đang ở phim trường quay một bộ phim điện ảnh của đạo diễn lớn, nhưng vì sự cố an toàn mà vô ý ngã từ trên dây thép xuống.
Tại sao vừa mở mắt ra đã đến một nơi giống như chốn ăn chơi thế này.
Lục Dư Miên nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, liền cảm thấy đầu đau như búa bổ. Đột nhiên trong đầu cậu nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ.
Chẳng lẽ mình đã xuyên không?
Nhưng trước mắt cậu không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng khó chịu, nhiệt độ cơ thể dường như rất cao.
Lục ảnh đế lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, dù đầu óc lúc này không tỉnh táo, cũng hiểu được rằng cơ thể này có lẽ đã bị hai tên tiểu nhân đê tiện trước mặt hạ dược.
Lục Dư Miên cảm giác toàn thân mình ướt đẫm mồ hôi. May mà kiếp trước, để diễn tốt vai diễn, cậu đã học qua một ít võ thuật, biết đâu lúc này lại có tác dụng.
Chỉ là bây giờ cả người cậu tay chân đều mềm nhũn, có lẽ là do hiệu quả của thuốc quá mạnh, nếu không nguyên chủ cũng sẽ không ngất đi.
Đột nhiên, Lục Dư Miên thoáng thấy chai rượu trên bàn, trong đầu lập tức nảy ra đối sách.
Từ Húc đang đỡ cậu thấy Lục Dư Miên mở mắt, không khỏi hoảng sợ, nhìn thiếu niên trước mặt mà lắp bắp nói.
"Lục... anh Lục, sao cậu lại tỉnh rồi."
Lục Dư Miên nghe giọng điệu của đối phương, không khỏi có vài phần bất ngờ, xem ra kẻ này còn rất sợ nguyên chủ.
Kiếp trước là ảnh đế, Lục Dư Miên tự nhiên có kỹ thuật diễn xuất siêu phàm, cậu nhanh chóng phán đoán được tính cách của nguyên chủ, rồi bắt đầu giả vờ diễn.
"Cút... Cút ngay." Giọng thiếu niên mang theo vài phần bực bội.
Lục Dư Miên dùng hết sức đẩy Từ Húc bên cạnh ra.
Từ Húc vốn đã gầy yếu, tính tình lại do dự, lần đầu làm chuyện này khó tránh khỏi chột dạ.
Đối mặt với Lục Dư Miên không chút phòng bị, cậu ta lập tức bị đẩy ngã xuống đất.
Ở bên kia, Tề Thần thấy cảnh tượng như vậy, ngược lại trên mặt lại nhanh chóng nở một nụ cười nịnh nọt với Lục Dư Miên.
"Lục thiếu, cậu say rồi, tiểu Từ cậu ấy và tôi đang định đỡ cậu về căn hộ đây."
Chỉ thấy Lục Dư Miên trước mắt như không nghe thấy gì, cứ thế cầm lấy chai rượu thủy tinh bên cạnh, rồi thuận theo lời Tề Thần mà giả vờ say rượu làm càn.
"Phiền chết đi được, các người đừng có chạm vào tôi, tôi... tôi tự về được."
Thấy Lục Dư Miên cầm chai rượu thủy tinh, bộ dạng lảo đảo, hai người nhất thời không ai dám tiến lên.
Tề Thần trừng mắt nhìn Từ Húc đang bị đẩy ngã trên đất, trong giọng nói mang theo vài phần ghét bỏ, nghiến răng nói nhỏ.
"Còn không mau dậy, cùng tao nhanh chóng đưa thằng nhóc này lên đi."
Đột nhiên, Tề Thần thấy Từ Húc trước mặt trợn to hai mắt, há hốc miệng.
Còn chưa đợi gã phản ứng lại, đã cảm nhận được một dòng máu ấm nóng từ trên đỉnh đầu chảy xuống.
...
"Mẹ kiếp, thằng nhóc Lục Dư Miên này, lại dám lấy chai rượu đập đầu tao." Giọng Tề Thần mang theo vài phần giận dữ không thể kiềm nén.
Chỉ thấy chàng thiếu niên vốn đang giả vờ say rượu, tuy thân hình lảo đảo nhưng lại nhân cơ hội tông cửa xông ra ngoài.