Giọng nói của thiếu niên không lớn, nhưng vẫn đủ để mọi người có mặt nghe rõ ràng.
Chàng trai trẻ vốn đã có địch ý với Lục Dư Miên từ đầu, càng không nhịn được mà trừng lớn hai mắt, dường như không hiểu nổi tại sao thiếu niên trước mặt lại có thể mặt dày đến thế.
Bên kia, Từ Húc vốn đang đuổi theo Lục Dư Miên, chỉ thấy Lục Dư Miên đi thẳng vào một căn phòng.
Ban đầu cậu ta còn định đi thẳng vào phòng hóa trang để nói với người ta rằng Lục Dư Miên là nghệ sĩ của công ty họ, uống say rồi, sau đó sẽ đưa Lục Dư Miên đi.
Lúc này, cậu ta nhìn tấm biển số phòng được mạ vàng, mới sực tỉnh.
Nghe nói những phòng có biển số mạ vàng ở đây, thường là dành cho giới thượng lưu sử dụng, không bao giờ bán ra ngoài.
Nhưng khi nghĩ đến Tề Thần và cả Vương tổng, cậu ta lại cảm thấy khó xử, thế nên chỉ đành đứng ở cửa do dự không dám tiến lên.
Lúc này, Tề Thần bị đập trúng đầu đã đi tới, vốn định mắng cho Từ Húc một trận vì sao lại để lạc mất người.
Đến gần nhìn, thấy số phòng liền nhíu chặt mày, trong lòng đã có vài phần đoán định.
Thằng nhóc Lục Dư Miên này, chắc là hoảng quá làm liều, vô tình đi lạc vào phòng này.
Chỉ là, người có thể vào phòng này thân phận không phú thì cũng quý… Lòng Tề Thần không khỏi trùng xuống.
Chuyện đã đến nước này, hôm nay nếu không đưa được người này đến trước mặt Vương tổng, chỉ sợ chính mình đêm nay sẽ phải cuốn gói khỏi Hoan Ngu.
Tề Thần liếc nhìn Từ Húc một cái, rồi mở cửa phòng trước mặt.
Quả nhiên ở bên trong thấy được bóng dáng của Lục Dư Miên.
Lúc này, gã mới hoàn hồn, nhận ra trong phòng không thiếu những gương mặt quen thuộc.
Ví dụ như Bạch nhị thiếu thường xuyên xuất hiện trên các bản tin giải trí – Bạch Quân Minh, còn có tiểu sinh đang nổi gần đây là Lâm Sơ, cậu ta chính là người vừa rồi ngấm ngầm có địch ý với Lục Dư Miên. Trong đó còn có không ít các thiếu gia thế gia và các nhà sản xuất trong ngành.
Chỉ là người đàn ông ngồi gần Lục Dư Miên nhất có vài phần lạ mặt, Tề Thần nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Nhưng có thể ngồi ở vị trí chủ tọa trong một đám tài phiệt hào môn này, Tề Thần không khỏi thầm kinh hãi.
Nếu đã vào được, vậy thì nhất định phải đưa thằng nhóc thối Lục Dư Miên này ra ngoài.
Nhà Lục Dư Miên chẳng qua chỉ là một nhà giàu mới nổi không có nội tình gì, có thể có quan hệ gì với đám đại lão này chứ.
Hơn nữa chỗ dựa sau lưng mình là Vương tổng của Hoan Ngu, nghĩ vậy, Tề Thần không khỏi hướng về phía Bạch Quân Minh mà gã cho là tương đối quen thuộc để mở lời, trong giọng nói rõ ràng mang theo vài phần lấy lòng.
“Bạch thiếu, xin lỗi. Nghệ sĩ dưới trướng của tôi đêm nay uống say, không cẩn thận đi nhầm phòng. Tôi sẽ đưa cậu ấy ra ngoài ngay, không làm phiền hứng thú của ngài.” Tề Thần nói rồi tiến lên định nắm lấy cổ tay Lục Dư Miên.
Sắc mặt thiếu niên “vèo” một tiếng liền trở nên trắng bệch, vẻ mặt cũng có chút đau đớn.
“Buông tôi ra.”
Cậu muốn gỡ tay Tề Thần ra, nhưng lại không có sức.
Chỉ thấy Tề Thần dùng giọng nói chỉ có hai người mới có thể nghe được, uy hiếp bên tai Lục Dư Miên.
“Về rồi sẽ xử lý cậu.”
Những người xung quanh nhìn cảnh tượng trước mắt, như đang xem một vở kịch, không ai lên tiếng, đáy mắt một số người còn mang theo vài phần hứng thú.
Thấy người đàn ông ngồi ở chủ tọa chậm chạp không lên tiếng, lòng Lục Dư Miên lập tức lạnh đi một nửa.
Lục Dư Miên cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, trực tiếp quỳ xuống đất ôm lấy đùi của người đàn ông trước mặt. Dù sao thì đêm nay nếu cậu bị người đàn ông này mang đi, đến giường của Vương tổng kia phỏng chừng không chết cũng phải tàn phế.
Hôm nay cậu, Lục Dư Miên, quyết tâm vứt hết cái bản mặt già này, cậu sẽ ăn vạ ở đây, không đi nữa!
Tất cả mọi người có mặt đều bị hành động của thiếu niên trước mắt làm cho ngây người, trong khoảnh khắc, không khí tựa như ngưng kết lại.
Lục Dư Miên hai tay ôm lấy đùi người đàn ông, đầu óc cũng có vài phần choáng váng, trực tiếp gối lên đùi người ta.
Đầu óc như bị sốt đến mơ hồ, cậu thều thào nói.
“Lạnh quá, thật thoải mái.”
Nháy mắt, người đàn ông ngồi ở chủ tọa nhìn Lục Dư Miên với ánh mắt có vài phần lạnh thấu xương, ánh mắt sắc bén, khí chất quanh thân càng có vài phần trầm thấp, người quen biết Lục Đình Niên đều biết đây là điềm báo hắn sắp nổi giận.
Bạch Quân Minh thấy vậy vốn định lên tiếng điều tiết bầu không khí một chút, cũng đành phải im lặng.
Đang lúc Lục Đình Niên định đem thiếu niên không biết sống chết này từ trên quần tây của mình vứt ra.
Thiếu niên từ từ ngẩng đầu lên, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, cười rạng rỡ với hắn, hốc mắt có chút ẩm ướt, cả khuôn mặt cũng lộ ra một màu hồng quỷ dị, tóc mái vừa lúc dán trên trán trơn bóng, trên người còn mang theo một mùi hương ngọt ngào, khiến người ta không thể bỏ qua.
Động tác thô bạo ban đầu của Lục Đình Năm đột nhiên cứng lại, như thể nghĩ đến điều gì đó, quai hàm căng chặt, đáy mắt toát ra vài phần cảm xúc u ám.
Những người xung quanh còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ thấy người đàn ông vừa mở miệng đã là những lời không chút lưu tình, đôi mắt lạnh lùng đen nhánh, bất cứ ai cũng nhìn ra được tâm trạng của người đàn ông lúc này rất không tốt.
“Cút.”
Tề Thần cũng không biết thân phận của người đàn ông trước mặt, chỉ có thể cười nịnh nọt.
“Vậy tôi sẽ mang thằng nhóc này ra ngoài ngay.”
Lục Dư Miên không biết có phải còn một chút ý chí sót lại không.
Nghe thấy câu nói này, không khỏi càng siết chặt chiếc quần tây được cắt may sắc sảo của đối phương trong lòng bàn tay.
“Cậu ta ở lại, ông cút.”
Nghe được những lời này, chỉ thấy Tề Thần trước mặt hồi lâu không nói nên lời.
Bạch Quân Minh nhìn thấy cảnh tượng lúc này, như một con hồ ly cười, mở miệng với Tề Thần.
“Vị tiên sinh này, cứ tự mình về trước đi. Nghệ sĩ nhà ông nếu không muốn ông đưa về, lát nữa chúng tôi tiện đường sẽ đưa cậu ấy về là được, đối với bản thiếu gia mà nói chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức.” Giọng Bạch Quân Minh tuy trông có vẻ khách sáo, nhưng ngữ khí lại mang theo mệnh lệnh.
Trên mặt treo nụ cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười.
Tề Thần nghe xong những lời này, cũng biết đêm nay chuyện này không thành được.
Không ngờ vận khí thằng nhóc Lục Dư Miên này lại tốt như vậy, gã cũng chỉ có thể không cam lòng lui ra ngoài, trước khi đi còn giả vờ quan tâm Lục Dư Miên một câu.
“Về rồi nhớ gọi điện thoại cho tôi báo bình an nhé.”
Lục Dư Miên lúc này đầu óc đã mơ màng hồ đồ không nghe vào được gì, chỉ là động tác càng ngày càng làm càn, muốn ôm chặt lấy tảng băng lớn trước mặt để hạ nhiệt.
Lâm Sơ ở một bên thấy người đàn ông vẫn luôn lạnh nhạt với mình lại không đẩy Lục Dư Miên ra, đáy mắt càng toát ra vài phần ghen ghét.
Mọi người trong phòng cũng có chút ngạc nhiên.
Nghe nói, người cầm quyền không mấy khi xuất hiện của Lục gia, Lục Đình Niên, với thủ đoạn cứng rắn đã vươn lên thống trị giới thương nghiệp của thành phố A, luôn vô cùng lạnh lùng vô tình đối với với cả trai lẫn gái được dâng đến cửa.
Không ngờ bây giờ lại dung túng một thiếu niên ôm đùi mình.
Lúc này, trong phòng lại có thêm một người bước vào, hóa ra là quản gia của Lục gia.
“Đại thiếu gia có gì phân phó ạ.”
Lục Đình Niên cúi mắt nhìn thiếu niên, trong giọng nói có vài phần không kiên nhẫn, không biết có phải là ảo giác không, loáng thoáng còn khiến người ta nghe ra vài phần bất đắc dĩ.
“Đưa cậu ta đến bệnh viện kiểm tra một chút.”
Lục quản gia lúc này mới chú ý tới đại thiếu gia nhà mình bị một thiếu niên túm ống quần không buông, mức độ ưa sạch sẽ của đại thiếu gia nhà mình ông là rõ nhất, trong lòng không khỏi thầm kinh ngạc một phen.
Nhìn kỹ khuôn mặt thiếu niên, càng không nhịn được kinh ngạc thốt lên.
“Nhị thiếu gia sao lại ở đây ạ.”
Lục quản gia lời này vừa nói ra, mọi người trong phòng đều bị sốc.
Lẽ nào người trước mắt chính là vị Lục nhị thiếu nổi danh bất tài vô dụng, ăn không ngồi rồi của Lục gia -- Lục Dư Miên?