Giang Hoài chưa từng nói với ai, thật ra cậu có chút sợ bóng tối.
Cậu và Phó Bách Thâm ăn cơm xong thì trời đã tối. Ban đầu cậu nghĩ chắc lúc về đường điện bị hỏng chắc cũng được sửa xong rồi. Nhưng khi hai người quay lại, đèn trong khuôn viên trường vẫn chưa sáng.
Vừa rẽ qua con phố ăn vặt dùng máy phát điện, trước mắt lập tức chìm vào một khoảng tối.
Giang Hoài: …
Động tác của cậu khẽ chậm lại, cẩn thận hơn một chút, rất khó để người khác nhận ra.
Từ nhỏ, do bị chứng quáng gà nhẹ, Giang Hoài từng bị ngã khi đi một mình vào ban đêm, vì thế cậu rất ghét môi trường tối đen. Sau này, chỉ cần ở nơi hơi tối, cậu nhất định sẽ bật đèn pin điện thoại để soi đường.
Bước chân của cậu chậm đi rất khẽ, không chú ý thì khó phát hiện, nhưng Phó Bách Thâm lại nhìn ra.
Anh thấy cậu như đối diện kẻ địch mà dán chặt mắt xuống mặt đường, liền hơi nheo mắt lại.
Mùa hè trời tối muộn, đường có hơi mờ nhưng không đến mức không thấy rõ, thị lực của anh hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Khi nhận ra cậu bước cẩn thận, anh liền lấy điện thoại ra, bật đèn soi xuống chân.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play