Mùa hè nóng bức, trên sân bóng rổ, đám con trai đang đổ mồ hôi hăng hái tranh bóng.
Giang Hoài đón lấy quả bóng Tần Tranh vừa chuyền, lập tức xoay người dẫn bóng rồi bật nhảy. Cậu không quá cao, nhưng tay dài chân dài, tỉ lệ cơ thể vô cùng đẹp mắt.
Trong lúc bật nhảy, cậu vượt qua cầu thủ chắn trước mặt, đưa bóng vào rổ gọn gàng.
“Người ta nói bóng rổ là bảo bối thứ hai của con trai chỉ sau giày, không ngờ anh Tần ngay cả bóng cũng chịu nhường.”
Một nam sinh vén áo lau mồ hôi, nhớ lại pha ghi điểm vừa rồi liền buột miệng trêu.
Giang Hoài vừa tiếp đất, trong lòng khựng lại đôi chút, nghe vậy liền quay đầu nhìn về phía Tần Tranh.
Thanh niên cao ráo mặc áo đấu, dáng người thon dài, vặn nắp chai nước, khẽ cau mày:
“Vừa nãy hết sức rồi. Chúng tôi đứng gần thế mà cậu không thấy à?”
Mấy đồng đội nghe vậy liền cười ầm:
“Vậy lần sau anh Tần chuyền cho bọn này nhé.”
“Được thôi, chờ trận sau.” Tần Tranh liếc bọn họ một cái, đặt chai nước xuống, thuận miệng đáp.
Chỉ có Giang Hoài nhìn ra, vừa rồi Tần Tranh không mấy vui vẻ, chỉ là trên mặt không thể hiện ra.
Từ sau hôm cậu thẳng thắn nói ra tình cảm của mình, mối quan hệ tốt đẹp giữa cả hai đã trở thành điều cấm kỵ.
Hai hôm nay, Tần Tranh luôn hơi tránh né cậu.
Lấy nước cũng vậy, ăn cơm cũng vậy. Vừa rồi cùng chơi bóng, cũng chỉ vì ngại mặt mũi trước bạn bè nên hắn mới không từ chối.
Thực ra khi cùng một đội, bầu không khí giữa hai người có phần gượng gạo. Vì thế, khi ở lượt cuối Tần Tranh lại chuyền bóng cho mình, Giang Hoài mới lấy làm lạ.
Miệng thì nói là hết sức, nhưng ai hiểu Tần Tranh cũng biết, với thể lực của hắn thì nửa tiếng bóng rổ chẳng thể nào mệt đến vậy.
Cho nên, pha chuyền bóng cuối cùng ấy… là cố ý.
Giang Hoài khẽ nhíu mày. Như thể đoán được cậu đang nghĩ gì, Tần Tranh uống xong ngụm nước liền ngẩng lên nhìn, ho nhẹ một tiếng:
“Hai đứa mình thân nhất, lượt cuối không chuyền cho cậu thì chuyền cho ai?”
Giọng nói có phần gượng gạo vang bên tai, Giang Hoài thật sự không hiểu, đã chủ động tránh xa cậu, sao giờ lại cố tỏ ra như chẳng có chuyện gì?
Thấy cậu im lặng, Tần Tranh vừa định hỏi thì có người gọi lên sân:
“Mau lên, đừng nghỉ nữa, hiệp hai bắt đầu rồi.”
“Đánh xong đi ăn, đói chết mất.”
Giang Hoài đứng dậy, quay vào sân.
Chuyện vừa rồi, ngoài hai người, chẳng ai nhận ra. Tần Tranh vốn muốn nói gì đó, nhưng chơi thêm vài hiệp liền quên mất, chẳng để chuyện ấy vào lòng nữa.
Bảy giờ tối, Giang Hoài dừng lại sau khi trận bóng kết thúc.
Mấy người khác rủ nhau ra quán lẩu sau trường ăn tối. Tần Tranh vừa định gọi Giang Hoài, liền thấy cậu lắc đầu.
“Các cậu cứ đi ăn đi, tôi còn có việc.”
Nói xong, cậu cầm lấy balo.
Tần Tranh hơi sững lại, nhớ đến mấy ngày nay hai người hầu như chẳng liên lạc. Mấy người kia còn đang chờ, hắn vẫy tay bảo bọn họ đi trước, rồi bước tới, thấy Giang Hoài chuẩn bị khoác balo thì khẽ nhíu mày:
“Cậu giận tôi à?”
Giang Hoài không ngờ hắn lại hỏi thẳng như vậy, nhất thời im lặng. Khi thấy vẻ căng thẳng trong mắt Tần Tranh, cậu ngẩng lên, khẽ cười:
“Không đâu. Chỉ là tối nay thầy hướng dẫn giao thêm bài tập, tôi không có thời gian ra ngoài ăn.”
Tần Tranh và Giang Hoài không cùng khoa, hắn học Công nghệ thông tin, còn cậu học Mỹ thuật. Hai người học các môn khác hẳn nhau, nên hắn cũng chẳng biết cậu nói thật hay không. Giờ thấy Giang Hoài vẫn cười như trước, hắn liền cho rằng cậu không giận, khoảng cách mấy hôm nay thật sự chỉ vì bận rộn.
Hàng lông mày đang nhíu chặt của hắn dãn ra một chút.
“Vậy thì tốt.”
Trong mắt hắn, xung quanh toàn là trai thẳng, anh em đều là thẳng nam, đơn giản như vậy, nên chưa bao giờ nghĩ rằng con trai và con trai cũng có thể yêu nhau.
Khi Giang Hoài mập mờ tỏ tình hôm đó, phản ứng đầu tiên của hắn là ngẩn người, rồi vô thức lùi ra giữ khoảng cách.
Dù đã một tuần trôi qua, mỗi lần nhớ lại cảnh đó, khi đối diện cậu, hắn vẫn cảm thấy gượng gạo.
Hai người đến giờ vẫn chưa biết phải xử lý lời tỏ tình ấy thế nào.
Ngoài sân bóng, mấy người khác vẫn đứng chờ. Nghe Giang Hoài nói không giận, nét căng cứng trên gương mặt tuấn tú của Tần Tranh mới hoàn toàn tan đi. Hắn ngoái nhìn cậu, do dự một lát rồi cũng quay người rời đi.
Giang Hoài nhìn theo bóng bọn họ, ánh mắt khẽ lay động, nụ cười cũng thu lại.
Thu dọn đồ đạc xong, cậu không về thẳng ký túc mà ghé cửa hàng tiện lợi trong trường mua một chai nước lạnh, rồi mới quay về.
Cậu thầm nghĩ: cậu thích Tần Tranh, hôm đó đã nói đủ rõ, hắn chắc chắn nghe ra, nên mới đột nhiên xa cách như vậy.
Mang theo hơi nóng hầm hập, cậu bước nhanh trở về ký túc xá.
Vừa vận động xong, cơ thể vẫn còn hơi khó chịu. Uống hết chai nước lạnh, cậu lại vừa đi vừa dừng nghỉ mấy lần mới tiếp tục.
Khi lê bước chậm rãi về đến phòng, Lão Nhị ngẩng đầu chào:
“Vừa chơi bóng về à?” Anh ta liếc qua áo đấu trên người cậu.
Giang Hoài gật đầu. Về đến phòng, hơi lạnh của điều hòa ùa ra khiến cậu thấy khoan khoái hẳn.
Lão Nhị đang nằm trên giường chơi game:
“À đúng rồi, cậu nghe chưa, hôm nay ký túc mình sẽ có thêm một người chuyển vào.”
Tầng sáu này toàn phòng ghép, mấy sinh viên từ các khoa khác nhau đăng ký muộn sẽ được xếp chung. Phòng cậu cũng vậy.
Lão Nhị học Xây dựng, Giang Hoài là Mỹ thuật, Lão Đại học Nông Lâm.
Bình thường phòng có bốn giường nhưng chỉ ba người ở. Một tuần trước, quản lý thông báo hôm nay sẽ có thêm một bạn mới, nghe nói từ bên ngoài chuyển về.
Giang Hoài vốn không để tâm lắm, đang định thu ánh mắt lại thì ngay lúc đó, hai người nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Cốc cốc”, âm thanh nhịp nhàng, lịch sự. Lão Nhị đang mải chơi game liền liếc sang Giang Hoài.
Cậu ở giường dưới đành chấp nhận số phận, đứng dậy mở cửa.
“Cạch”, cánh cửa kéo ra. Ban đầu, Giang Hoài còn nghĩ chắc Lão Đại về quên mang chìa, nhưng trước mắt lại là một gương mặt xa lạ.
Người gõ cửa có đôi mắt phượng hẹp, mí mắt hơi rũ xuống, giữa chân mày toát ra vẻ lạnh nhạt. Làn da trắng, ngũ quan sắc nét, tổng thể mang đến cảm giác xa cách khó lại gần.
Nhất là khi ánh mắt ấy dừng lại trên người Giang Hoài lúc này chỉ mặc áo bóng rổ, mồ hôi còn lấm tấm trên trán.
Cậu hơi lùi một bước, ngượng ngùng nói:
“A ngại quá....Tôi vừa chơi bóng về.”
“Anh tìm ai?” Cậu hoàn toàn không liên tưởng người này với “bạn cùng phòng mới” mà quản lý đã nhắc.
Người kia lúc này lại đưa mắt nhìn vào trong phòng.
Giang Hoài liền tránh sang một bên, để anh bước vào.
Lúc này cậu mới nhận ra, người này rất cao, gần như cao hơn cả người mẫu trên tạp chí.
Chàng trai lạnh lùng kéo vali vào, tiếng bánh xe lăn trên nền vang đều đều.
Giang Hoài lập tức phản ứng, đây là… bạn cùng phòng mới?
Lão Nhị cũng ngẩng đầu lên. Cả hai nhìn nhau rồi cùng nhìn theo bóng người mới đến đang sắp xếp đồ. Khi anh đặt vali vào chỗ, mới quay đầu lại.
“Cảm ơn.” Phó Bách Thâm bỗng mở miệng.
Lúc này Giang Hoài mới hiểu, ý anh là cảm ơn vì vừa rồi cậu mở cửa.
“Không có gì.”
Nói xong, cậu thấy anh lại tiếp tục sắp xếp hành lý.
Giang Hoài và Lão Nhị liếc nhau, thấy chẳng giúp gì được, cậu liền lấy đồ vệ sinh cá nhân vào phòng tắm.
Chẳng mấy chốc, tiếng nước vang lên. Phó Bách Thâm ngẩng lên nhìn cửa phòng tắm, rồi lại cúi xuống làm việc.
…
Tối hôm đó, Lão Đại không về, trong phòng chỉ còn ba người.
Tắm rửa xong, Giang Hoài ra ngoài thì thấy không thấy bạn cùng phòng mới đến đâu nữa, liền leo lên giường mình, bật đèn đầu giường, chuẩn bị vẽ nốt bộ truyện tranh còn dang dở mấy hôm trước.
Cậu có một công việc làm thêm là vẽ truyện tranh đăng mạng.
Không phải vì thiếu tiền, mà là sở thích cá nhân. Học xong, rảnh rỗi là cậu lại đăng truyện lên một trang web.
Nhưng bộ truyện mới này của cậu có chút khó khăn, ý tưởng của một nhân vật chính đã có rồi, còn nhân vật kia lại mãi chưa quyết được.
Trước đây, Giang Hoài định nhờ Tần Tranh làm người mẫu cho nhân vật truyện tranh của mình, nhưng sau khi nói rõ tình cảm thầm mến nhiều năm, hắn liền giữ khoảng cách, khiến cậu chẳng còn cơ hội mở lời.
Cậu nằm bò trên giường, vừa sửa vừa vẽ. Đúng lúc ấy, tiếng gõ vào thanh chắn giường trên vang lên.
“Cốc cốc”, âm thanh trong trẻo xuyên qua thanh chắn. Giang Hoài quay đầu lại, liền thấy bạn cùng phòng mới vừa ra ngoài giờ đang đứng bên đó.
Cậu lập tức tháo tai nghe, ló ra khỏi chăn một cái đầu tóc xù mềm mại.
Phó Bách Thâm khẽ khựng lại một chút, ánh mắt anh rời khỏi mái tóc đen mượt nhìn thôi cũng biết mềm mại của Giang Hoài.
Nghe cậu hơi do dự hỏi:
“Tôi làm ồn tới anh à?”
Cậu vốn nghĩ, bạn cùng phòng mới này trông chẳng giống người dễ gần, nên ngay khi anh gõ lan can, phản ứng đầu tiên của cậu là cho rằng mình đã làm ồn, khiến anh khó chịu nên mới sang.
Phó Bách Thâm chạm mắt với Giang Hoài, dưới ánh đèn mờ của đêm, đôi mắt ngả màu hổ phách ấy mang theo chút nghi hoặc.
Anh khẽ lắc đầu, đưa cho cậu một chiếc hộp.
“Quà tặng khi mới dọn vào.”
Giọng nói trầm lạnh vang bên tai, Giang Hoài hơi ngạc nhiên. Nhìn sang bàn của lão Nhị đang ngủ say, cậu thấy trên đó cũng đặt một hộp quà gói gọn gàng giống hệt.
Cậu lập tức hiểu ra, thì ra bạn cùng phòng mới này tặng quà cho tất cả mọi người. Cậu đưa tay nhận lấy.
Không ngờ một người trông lạnh lùng như thế lại khá lễ độ.
“Cảm ơn anh.”
Cậu mở ra, bên trong là một hộp sô-cô-la.
Những viên sô-cô-la tinh xảo được xếp ngay ngắn, từng viên đều mang hình các loài động vật.
Giang Hoài khựng lại một thoáng, rồi khó hiểu liếc nhìn Phó Bách Thâm.