Cuối tuần hiếm hoi được nghỉ hai ngày, hôm qua lại bị cơn mưa làm hỏng mất.

Đến Chủ nhật, trời hửng nắng trở lại, Lão Nhị liền quyết định cùng bạn gái đi dạo phố đến tận tối mới về, trong ký túc xá lại chỉ còn mỗi Giang Hoài và Phó Bách Thâm.

Ăn sáng xong, cậu lấy điện thoại ra lướt cho vui. Thấy đoạn video Lão Nhị và bạn gái khoe tình cảm, cậu khẽ bật cười. Nhưng khi trượt tiếp xuống, lại bắt gặp bài đăng của Tần Tranh trên trang cá nhân.

Hắn cùng một đám bạn đang ăn lẩu ở phố thương mại, trông vô cùng náo nhiệt.

Vì gia thế và tính cách, Tần Tranh luôn là trung tâm trong nhóm bạn. Lúc này, hắn vừa uống một ngụm coca, vừa quay đầu nhìn vào ống kính.

Ngón tay lướt màn hình của Giang Hoài khựng lại, trong lòng thoáng dâng lên cảm giác khó chịu mơ hồ. Dù đã quyết tâm buông bỏ Tần Tranh, nhưng khi thấy hắn vui vẻ bên người khác, cậu vẫn không tránh khỏi cảm giác hụt hẫng.

Có lẽ đây là bản năng chung của con người. Nghĩ vậy, cậu tự giễu mình một câu rồi tắt điện thoại. Màn hình “tạch” một tiếng tối đen, khép lại cả những náo nhiệt vừa rồi trong trang cá nhân của hắn.

Giang Hoài vươn vai, đưa mắt nhìn ra ngoài.

Hôm qua vừa mưa, hôm nay trời trong xanh, nắng nhẹ, rất hợp để chơi bóng rổ.

Cậu suy nghĩ một chút, rồi đứng dậy thay quần áo, ra ban công lấy quả bóng rổ chuẩn bị xuống sân.

Trước đây cậu luôn đánh bóng cùng Tần Tranh, bạn bè quen biết cũng đều là bạn chung của hai người. Giờ đã đến lúc làm quen với những người bạn mới.

Lúc Giang Hoài thay đồ xong, Phó Bách Thâm quay đầu lại nhìn, thấy cậu mặc áo đấu bóng rổ thì khẽ nhướng mày.

Giang Hoài ôm bóng, thấy anh quay lại liền tự nhiên chào một tiếng:

“Tôi ra ngoài đánh bóng đây.”

Phó Bách Thâm gật đầu.

Khi Giang Hoài còn đang nghĩ câu vừa nói dường như hơi thừa, Phó Bách Thâm lại lên tiếng:

“Trưa ăn cùng nhau đi.”

“Tôi sẽ ra sân bóng tìm cậu.”

Giang Hoài hơi sững lại, không ngờ anh lại nói thế. Nhưng ngay sau đó, cậu lại nghĩ, chắc là bạn cùng phòng mới muốn hòa nhập với mọi người thôi.

Cậu vốn thường ăn cùng Lão Nhị và Lão Đại, nên cũng chẳng thấy có gì lạ, liền gật đầu:

“Được thôi, lát nữa qua nhé.”

“Tôi mà không ở sân số một thì sẽ ở sân số hai, lúc anh đến có thể gọi điện cho tôi.”

Cậu ôm quả bóng, mỉm cười rồi rời đi.

Phó Bách Thâm nhìn theo bóng lưng Giang Hoài cho đến khi cậu khuất hẳn mới thu lại ánh mắt.

Chiều Chủ nhật, sân bóng rổ không đông lắm, nhưng vẫn có vài đội đang chơi rải rác.

Giang Hoài ôm bóng xuống sân, trông thấy mấy gương mặt quen trước đây liền bước tới, cười chào.

Cậu cao ráo, đẹp trai, lại lễ phép và chơi bóng không tệ.

Giữa con trai với nhau, tình bạn vốn đến rất nhanh, chẳng mấy chốc cậu đã hòa vào đội của sân số một.

Chơi một lúc mới biết, hai đội này đều là các đàn anh năm ba. Thường ngày bận thực tập nên không hay ra sân, chỉ cuối tuần rảnh mới tới.

Vừa chạy vừa trò chuyện, một đàn anh lắc đầu than:

“Thật ghen tị với mấy đứa năm nhất, còn được chơi thoải mái, không phải lo nghĩ nhiều thứ.”

Luận văn, thực tập, đủ thứ nối tiếp nhau, có thời gian chơi bóng đã là may. Giang Hoài nghe họ than, vừa nhảy lên ném bóng vào rổ, vừa lau mồ hôi vừa quay lại đáp:

“Rồi cũng sẽ lên năm ba thôi.”

“Cũng đúng.”

Mọi người cười, đổi sân và bắt đầu một trận khác.

Mấy hôm nay không vận động, chơi bóng xong Giang Hoài thấy toàn thân sảng khoái, trên mặt cũng nở nụ cười.

Hàng mi cậu đen nhánh, lấm tấm mồ hôi, giọt mồ hôi khẽ rơi. Dưới ánh nắng, đôi mắt ánh hổ phách như phản chiếu ánh sáng, khiến người nhìn phải ngẩn ngơ.

“Này, mắt của Giang Hoài đẹp ghê.”

Một đàn anh trêu chọc, lập tức bị người bên cạnh cười mắng.

Trận bóng kéo dài tới tận chiều, Giang Hoài vừa lau mồ hôi ngồi xuống uống nước thì nghe mấy đàn anh nhắc đến tên Phó Bách Thâm.

Cậu theo phản xạ quay đầu lại.

Một đàn anh ngạc nhiên: “Cậu cũng biết Phó Bách Thâm à?”

Giang Hoài gật đầu, nghĩ một chút nhưng không nói rằng mình ở cùng phòng với anh.

Nghe nhắc đến bạn cùng phòng, đàn anh kia tỏ vẻ ngưỡng mộ:

“Nghe nói Phó Bách Thâm từng đi trao đổi hai năm ở nước ngoài, trong môi trường cạnh tranh khốc liệt mà vẫn toàn diện xuất sắc, thành tích chuyên ngành năm nào cũng đứng nhất.”

“Hơn nữa, còn trẻ vậy mà đã tự sáng lập công ty riêng.”

Sinh viên năm nhất ở các khoa khác có thể chưa nghe danh, nhưng với sinh viên khoa Tài chính thì Phó Bách Thâm chẳng khác nào thần tượng.

Giang Hoài chớp mắt, không ngờ bạn cùng phòng mới lại giỏi đến thế.

Nghe kể nhiều thành tích như vậy, cậu chợt thấy việc anh hơi lạnh lùng hình như cũng là có lý do.

Cậu và anh chưa thân, nên không có gì để nói. Các đàn anh nghĩ cậu không quen anh, nên cũng không nói thêm. Chơi thêm một lúc, mọi người ai về nhà nấy.

Giang Hoài nhìn đồng hồ, quay ra ngoài sân. Đang định gọi cho bạn cùng phòng để hỏi anh đang ở đâu thì chuông điện thoại reo.

Cậu vừa bắt máy vừa nhìn sang bên cạnh, liền nghe giọng Phó Bách Thâm:

“Tôi đang ở ngoài sân số một.”

Ơ?

Cậu còn chưa nhắn tin nói mình ở sân số một, sao anh lại biết?

Giang Hoài lau qua tóc rồi chạy ra, thấy Phó Bách Thâm đứng bên ngoài đám đông. Thấy cậu tới, anh đưa chai nước trong tay cho cậu:

“Vừa mua ở cửa hàng tiện lợi.”

Giang Hoài hơi ngẩn ra, nhận lấy và nói cảm ơn, rồi không kìm được liếc anh một cái.

Phó Bách Thâm: “Trên mặt tôi có hoa à?”

Cậu lắc đầu.

Ban nãy, cậu định nói rằng so với lời đồn vừa nghe, anh hình như thân thiện hơn một chút, nhưng lại thôi, đổi sang hỏi:

“À, sao anh biết tôi ở sân số một?”

Phó Bách Thâm liếc mắt: “Sân số hai bị khóa rồi.”

Giang Hoài vừa đến đã vào sân số một, quả thực không biết sân số hai khóa mất rồi.

Cậu gật đầu, rồi đặt quả bóng sang một bên, cố tránh chạm vào bạn cùng phòng có vẻ hơi sạch sẽ quá mức này.

Cả hai đi thẳng đến căn tin, chẳng nói gì thêm.

Cuối tuần căn tin vắng, đa số sinh viên đều ra phố ăn hoặc vào trung tâm thương mại.

Không gian bên trong trống trải, chỉ lác đác vài người.

Hai người lên tầng hai, Giang Hoài đặt bóng xuống rồi đi rửa tay, xong mới quay lại.

“Ăn gì?”

Cậu vẫn thấy kiểu người như Phó Bách Thâm hơi… lạc quẻ so với căn tin.

Nhưng anh lại khá gần gũi, liếc một vòng rồi ánh mắt dừng ở quầy cháo và bún.

“Ăn cháo và bún được chứ?”

Cậu gật đầu, cả hai món đều ổn. Vừa nói xong đã thấy anh đứng dậy đi lấy đồ ăn.

Ban đầu Giang Hoài cũng định đứng lên, nhưng vì đồ đạc còn ở đây, cậu đành ngồi lại trông.

Chẳng bao lâu, anh đã bưng khay trở lại.

Cháo nồi đất nóng hổi còn sôi sùng sục, bún đã được nêm sẵn gia vị, kèm theo vài món ăn kèm đặt bên cạnh.

Cả hai ăn giống nhau, Giang Hoài liếc sang các quầy khác ở tầng hai, hơi thắc mắc:

“Tại sao lại chọn cháo?”

Phó Bách Thâm đang bóc đũa, nghe vậy liếc nhìn cậu:

“Vì hai món này nấu tại chỗ.”

Nấu tại chỗ, cũng đồng nghĩa với sạch sẽ và tốt cho sức khỏe. Giang Hoài hiểu ý anh, gật gù.

Hai người thong thả ăn trưa.

Phó Bách Thâm ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt hơi khựng lại.

Từ khi đi trao đổi nước ngoài đến giờ, anh vẫn luôn bận rộn, sống một mình, đây là lần đầu tiên ngồi ăn chậm rãi cùng người khác

Giang Hoài uống thêm một ngụm cháo, đôi mắt hơi nheo lại. Vừa đánh bóng xong, người ra đầy mồ hôi, bây giờ được uống bát cháo nóng thật sự rất dễ chịu.

Cậu đặt thìa xuống, ngẩng đầu lên thì thấy Phó Bách Thâm đã ăn xong, lúc này đang ngồi chờ mình.

“Tôi ăn nhanh chút.”

Giang Hoài hơi nghẹn, Phó Bách Thâm khẽ lắc đầu:

“Không cần, cứ từ từ ăn.”

“Tôi đợi cậu, chiều tôi cũng không có việc gì.”

Giang Hoài nhớ lại lúc ở sân bóng nghe người khác nói anh bận rộn trăm công nghìn việc, không ngờ lại có lúc rảnh rỗi như thế này, trong lòng hơi ngạc nhiên.

Không ai giục, cậu cũng chẳng cần ép mình phải vội. Ăn xong từ tốn, uống hết bát cháo, rồi mới bưng khay đến bồn rửa, quay lại.

Phó Bách Thâm nhìn cậu cúi người cầm bóng, bỗng mở miệng hỏi:
“Cậu thích chơi bóng rổ à?”

Giang Hoài không ngờ anh đột nhiên hỏi vậy, ngẩng đầu trả lời:
“Cũng không hẳn là thích lắm.”

“Chỉ là… quen rồi.”

Hồi còn đi học, cậu thường xuyên cùng Tần Tranh đánh bóng, lâu dần thành thói quen. Đến tận bây giờ, dù đã không còn chơi cùng hắn nữa, thỉnh thoảng cậu vẫn muốn ra sân vận động một chút.

Ánh mắt cậu khẽ chớp, Phó Bách Thâm trông thấy, chợt nhớ đến việc em họ anh cũng thích bóng rổ.

Ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua, Giang Hoài đã quay đầu lại:
“Đi thôi, tôi cũng muốn về tắm rồi.”

Phó Bách Thâm lau tay, đứng dậy.

Vừa về tới ký túc, Giang Hoài lập tức chui vào phòng tắm.

Phó Bách Thâm lấy điện thoại ra xem, đúng lúc trong nhóm quản lý ký túc xá nam có thông báo mới:

“Do sự cố đường điện, thợ đang khẩn trương sửa chữa, dự kiến mười phút nữa toàn trường sẽ cắt điện.”

Anh liếc qua, khẽ nhíu mày, rồi gõ cửa phòng tắm.

“Cộp cộp” - hai tiếng vang trầm. Giang Hoài đang gội đầu, nghe thấy liền tắt vòi nước, quay đầu lại:
“Sao thế?” - giọng cậu nghèn nghẹn vọng qua tấm cửa.

Phó Bách Thâm nói:
“Mười phút nữa mất điện.”

“Cộp!” - hình như có thứ gì đó rơi xuống sàn bên trong.

“Cảm ơn nhé, tôi tranh thủ tắm nhanh.”

Giang Hoài không ngờ lại xui đến thế, vừa mới vào đã phải rút ngắn thời gian. Cậu vốn tắm khá lâu, nếu không được nhắc chắc sẽ bị kẹt bên trong. Giờ chỉ đành tăng tốc, vội vàng kết thúc.

Chín phút năm mươi giây, Giang Hoài vừa kịp lao ra ngoài thì “tách” một tiếng, điện trong phòng bị cắt, quạt thông gió đang chạy cũng dừng lại.

Cậu tắt công tắc, thở phào một hơi, ngồi xuống ghế với chiếc khăn tắm trắng đội trên đầu.

Mệt muốn chết, vừa rồi đúng là thử thách cực hạn.

Bây giờ cậu chẳng khác nào một con thỏ vừa chạy loạn trong phòng tắm lại dẫm phải sữa tắm.

Đặc biệt là với cái khăn màu be trên đầu, tóc đen dựng ngược bên dưới, trông lại càng giống.

Trong mắt Phó Bách Thâm thoáng hiện ý cười.

Khi Giang Hoài ngẩng đầu, cậu còn tưởng mình nhìn nhầm.

Phó Bách Thâm… vừa rồi hình như cười?

Khoan, anh cười cái gì?

Giang Hoài đưa tay sờ tóc, trong lòng nghi ngờ, rồi quay sang soi gương.

Ờ… bộ dạng này của mình… đúng là hơi… ngốc thật.


Giang Hoài: … Cứu mạng, tôi trông thế này có phải ngốc hết phần thiên hạ không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play