Có một khoảnh khắc Mặc Dương gần như không dám tin vào những gì mình nghe được. Cái cảnh tu la tam phi mà cậu vẫn luôn nghĩ đến lại được Tống Ngạo Thiên giải quyết dễ dàng như vậy sao? Chẳng lẽ chỉ cần bị đâm một nhát là có thể giải quyết mọi mâu thuẫn ư? Nếu vậy thì bạn học Hắc Khuyển cũng có thể nghiêm túc suy nghĩ về khả năng chân đạp ba thuyền rồi đấy.
Cho đến khi cậu nhìn thấy cậu mỹ diễm thiếu niên có nốt ruồi ở khóe mắt đi ra từ phòng bệnh, nhìn thấy khóe môi nhếch lên và ánh mắt ẩn chứa vẻ hưng phấn, tàn ác của cậu ta.
Mặc Dương: “…” Cuộc sống vốn đã đủ khó khăn rồi, không tự tìm đường chết thì sẽ không chết. Bắt cá ba tay là không đúng.
Sau khi đi ra, cậu thiếu niên kia đã phát hiện ra Mặc Dương đang đứng ở cửa. Cậu ta yên lặng nhìn Mặc Dương hai giây, rồi đi thẳng đến trước mặt cậu, vươn ngón tay thon dài muốn sờ mặt Mặc Dương. Thế nhưng bạn học Hắc Khuyển đã nhanh chóng và kiên quyết né tránh.
“...Dễ thương thật.” Mỹ diễm thiếu niên cười nói: “Tên tớ là Bạch Hồ, chữ Hồ trong hồ ly tinh. Nếu cậu cảm thấy cô đơn trống vắng thì có thể tìm tớ nha~”
Mặc Dương mỉm cười lịch sự: “Cảm ơn. Tôi yêu việc học lắm, việc học khiến tôi thỏa mãn, không hề trống rỗng đâu.”
Nói xong, cậu lập tức quay người rời đi. Với 28 năm cuộc đời giàu có của cậu, nếu không nhận ra đó là một mỹ nhân rắn rết thì cậu đúng là bị mù. Thế nên cậu có thể khẳng định điều đang chờ đợi Tống Ngạo Thiên tuyệt đối không phải là một cuộc sống tam phi hòa thuận, êm đẹp, mà có khi là... ngược luyến, giam cầm, phòng tối gì đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play