Mặc Dương không hề có gánh nặng về mặt mũi. Cha cậu từng dạy cậu rằng, một doanh nhân thành công thì không cần phải có mặt mũi. Mặc dù cả cậu và cha đều không làm được điều đó một cách triệt để, nhưng nói sao thì cũng coi như là đã tu luyện thành công.
Tuy nhiên, sau khi bán 40 cây rau xà lách, cậu bỗng nghĩ ra một vấn đề, quay sang hỏi người hàng xóm có giá trị sinh mệnh cùi bắp của mình: “Anh mua rau xà lách này làm gì? Chẳng lẽ anh còn biết nấu ăn?!”
Hoàn Nhất không hề thấy biết nấu ăn có gì đáng ngạc nhiên, anh liếc nhìn Mặc Dương một cái: “Chứ sao nữa, thái lát để nghiên cứu à?”
Mặc Dương nghĩ đến hai đĩa đồ ăn đen sì bị hỏng của mình, không thể tin được mà đánh giá người hàng xóm từ trên xuống dưới: “Tôi chỉ hỏi, anh cầm được dao không? Xóc được chảo không?” Anh yếu đuối như thế mà còn có thể làm đầu bếp, đây chính là sự sỉ nhục đối với vóc dáng và sức mạnh của một đầu bếp!!
Vẻ mặt nghi ngờ của Mặc Dương hoàn toàn không che giấu, Hoàn Nhất nhìn thấy thì gần như bật cười.
“Bạn học Hắc Khuyển, anh có thể dùng não nhiều hơn một chút không? Đây là Thế Giới Mộng Tưởng. Nói một cách đơn giản là nơi có thể dùng trí não để tưởng tượng ra mọi thứ. Người dẫn đường đã nói với anh ngay từ đầu rằng anh chính là Chúa sáng thế, sau này mạnh lên có thể làm mọi thứ, vậy thì nấu một bữa ăn còn cần phải động tay sao?”
Mặc Dương nhìn anh với vẻ nghi ngờ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play