Một lần về muộn, Mặc Dương đã cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến từ các bạn học cùng phòng. Nhưng cậu chả mảy may cảm động tẹo nào. Sau khi tắm táp xong xuôi, trở về giường, cậu thấy hai bạn học cùng phòng nằm đối diện và giường bên cạnh vẫn chưa ngủ. Cứ lâu lâu lại ngước lên nhìn cậu một cái, ánh mắt ấy rõ ràng muốn nói rằng: “Nếu không khai thật thì đêm nay đừng hòng mà ngủ!”.
Mặc Dương ban đầu không định kể chuyện mình đi làm phục vụ bưng bê ở quán bar cho mấy ông bạn cùng phòng, ít nhất là không định kể cho Phùng Ngọc và Âu Dương Sóc. Nhưng mà nhìn tình hình này, chủ động khai ra vẫn tốt hơn. Lỡ đâu cái game rác rưởi này đêm mai lại để Âu Dương Sóc hay Phùng Ngọc vô tình bắt gặp cậu tại chỗ làm, Mặc Dương nghĩ chắc chắn đấy không phải là chuyện hay ho gì.
“Ừm, được rồi, hôm nay tôi về muộn là vì tôi ra ngoài tìm việc làm thêm.”
Mặc Dương mở lời một cách thản nhiên, mặc cho ba người kia người thì đọc sách, người thì tập thể dục, người thì chơi game. Rõ ràng là sắp đến giờ tắt đèn rồi mà vẫn chưa ngủ, chẳng phải là đang chờ cậu nói chuyện sao.
Quả nhiên, vừa dứt lời, Phùng Ngọc và Âu Dương Sóc liền dừng hết mọi hành động.
“A Khuyển cậu đi làm thêm thật hả? Sao vậy? Chẳng lẽ tiền sinh hoạt không đủ tiêu sao? Không có tiền tớ cho cậu! Một ngàn tệ đủ không? Không đủ tớ sẽ không nạp tiền game nữa, tiết kiệm thêm một ngàn tệ nữa cho cậu!”
Khóe miệng Mặc Dương giật giật, rốt cuộc thì thân phận của cậu trong game này nghèo đến mức nào vậy trời?! Tiền sinh hoạt của cậu một tháng chỉ có 600 tệ, mà bạn học đối diện nạp game thôi đã tốn một ngàn tệ mỗi tháng rồi!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT