Sau khi bài nói của mình kết thúc, tôi giao lưu với khán giả phía dưới, không bất ngờ khi thấy anh giơ tay lên đặt câu hỏi bằng tiếng Anh. "Công nghệ sinh học tiên tiến và tài chính ngân hàng, em thích cái nào hơn, vì sao?"
Rõ ràng là đã nhận ra tôi!
Câu hỏi này liên quan quái gì đến chủ đề bạo lực gia đình và các vấn đề xung quanh gia đình mà tôi đang nói cơ chứ. Tôi nở nụ cười công nghiệp, nhẹ giọng đáp lại câu hỏi của anh. "Mỗi ngành nghề đều có cái hay riêng. Nếu hỏi sinh viên các ngành về sở thích của họ thì câu trả lời cũng quá dễ hiểu rồi. Riêng em thì em thích ngoại ngữ. Còn công nghệ sinh học tiên tiến hay tài chính ngân hàng thì chắc là các bạn học khoa đó sẽ thích. Nếu có cơ hội em chỉ đến tham khảo, sau đó sẽ chuyển sang ngoại ngữ chuyên ngành để học hỏi thêm vốn từ vựng mà thôi. Xin cảm ơn vì câu hỏi."
Sau đó, tôi đưa micro lại cho bạn bên cạnh, bày tỏ tôi không nói nữa. Kết thúc chương trình cũng gần 9h tối. Tôi loay hoay ở hậu trường cất tài liệu và dọn dẹp lại bàn ghế sau đó nói lời tạm biệt với các bạn rồi đi về phía ký túc xá.
Dưới ánh đèn đường, tôi gặp anh đang đứng đó, hai tay tùy ý đút túi quần, chân đang đá đá mấy viên sỏi nhỏ. Rất nhàm chán. Tôi quyết định đi ngang qua mà không chào hỏi. Thì bất ngờ cánh tay bị níu giữ lại. "Không chào hỏi sao?"
Tôi ngẫng đầu nhìn anh, anh cao hơn tôi một cái đầu, đang cúi xuống nhìn tôi với cặp mắt lạnh lùng vô cảm. Tôi cảm thấy thú vị nha. Có ai chặn đường con gái bắt chuyện mà dùng ánh mắt bất hảo như vậy không? Xem đi, chỉ có tên trước mặt tôi thôi. "Có chuyện gì sao?" Tôi vẫn đang nhìn vào mắt anh.
Anh cong môi, ánh mắt không còn lạnh lùng nữa, có vẻ như vừa rồi là ảo giác của tôi vậy. "Giang Yên, thủ khoa năm nay của khoa ngoại ngữ. Em xuất sắc như vậy. Có muốn làm bạn gái tôi không?"
Ha! Tôi bật cười. Có ai tỏ tình như vậy không? Tôi khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn anh. "Anh nghĩ sao?"
Anh buông tay tôi ra. Hai tay anh cũng khoanh lại trước ngực, cúi đầu xuống sát mặt tôi, nói. "Trương Viễn, năm nay tốt nghiệp, nếu không có gì thay đổi thì đạt loại giỏi. Đi theo tôi tôi sẽ cho em biết nhiều điều hay ho hơn cả khoa học công nghệ hay tài chính gì đó. Đặc biệt là tôi đặc biệt thích em."
Ha! Tôi bật cười lần nữa. Chưa kịp trả lời thì lại nghe anh nói. "Hơn nữa, chúng ta trai tài gái sắc, rất đẹp đôi."
Tôi không thể không ôm bụng cười ha hả. Vậy là chúng tôi ở bên nhau. Chính là đơn giản như một trò đùa vậy đó.
Chương trình học Trương Viễn đã hoàn thành từ lâu, chỉ thêm một cái luận văn tốt nghiệp nữa là xong. Anh mất hai tháng để hoàn thành nó. Sau đó là dành thời gian cho tôi trong lúc chờ đợi kết quả.
Trương Viễn dẫn tôi đi thăm thú rất nhiều nơi lúc rảnh rỗi. Những câu lạc bộ dành cho giới nhà giàu. Những chương trình mà tôi chưa biết đến. Kiến thức của tôi được nâng cấp một cách toàn diện. Lúc thường nhật chúng tôi giao tiếp bằng tiếng anh, nếu có từ chuyên ngành mới anh sẽ dạy nó cho tôi.
Lúc tôi học năm hai, Trương Viễn bắt đầu đi làm. Đúng là không có gì thay đổi thì thành tích của anh là loại giỏi. Tôi hỏi anh đi làm ở đâu. Anh nói làm cho công ty gia đình.
Ok tôi càng chắc chắn bạn trai tôi rất có tiền, gia đình anh ấy còn mở cả công ty riêng thì cần nói gì thêm nữa.
Huống hồ những nơi anh dẫn tôi đi, vòng bạn bè của anh, kể cả trang phục anh mua cho tôi. Tất cả đều tỏa ra mùi tiền của giới nhà giàu mà đối với anh đó là chuyện đương nhiên không có gì bất thường cả.
Khí chất của Trương Viễn tỏa ra khiến người xung quanh không dám đến gần. Vừa lạnh lùng vừa cao ngạo, không để ai vào trong mắt.
Sinh nhật 19 tuổi, Trương Viễn dẫn tôi đến một căn nhà trong trung tâm thành phố. Hơn 150 mét vuông, có hai tầng, thiết kế sang trọng, nội thất đầy đủ. Anh nói đây sẽ là nhà của chúng tôi, anh ôm tôi đứng trước ban công nhìn cảnh thành phố về đêm. "Bảo bối, chuyển đến đây sống với anh đi."
Tôi gật đầu. Lúc này Trương Viễn mới đưa giấy tờ nhà ra, có tên tôi trên đó. Tôi ngơ ngác nhìn anh. Anh hôn lên trán tôi. "Chết rồi, ngốc luôn rồi sao? Aiz, phải nuôi em cả đời thôi."
Sinh nhật 20 tuổi, tôi trao anh lần đầu tiên, tôi không hối hận. Dù Trương Viễn rất trượng phu mà có dùng biện pháp nhưng tôi vẫn uống thuốc theo tháng. Dù gì cũng chẳng phải vợ chồng thật, huống hồ tôi còn đang đi học, an toàn là trên hết. Tôi cảm thấy không ai như tôi, sao có thể có loại tình cảm lí trí như vậy chứ?
Chúng tôi sinh sống như vợ chồng. Sáng trước khi đi làm Trương Viễn chuẩn bị bữa sáng cho tôi, chiều về tôi nấu cơm tối cho anh. Thỉnh thoảng gặp gỡ bạn bè. Bạn bè anh hay trêu chọc tôi, đôi khi họ nhìn tôi rồi cười đầy ý vị.
Trương Viễn hay gọi tôi là cô người yêu bé nhỏ của anh. Nhưng tôi biết, tôi chẳng qua chỉ là giống như người tình. Một biến số bất ngờ xuất hiện trong khoảng thời gian nổi loạn của anh.