Editor: HThanh.
Những chuyện tiếp theo có chút kỳ ảo, người đã gặp mặt rồi, không thể nào Tưởng Khiêu lại nhầm được.
Hơn nữa, nghe nói thiếu gia Tưởng này luôn kiêu ngạo, nhìn người bằng lỗ mũi, sao bây giờ lại có bộ dạng như vậy.
Quan trọng là Đàm Ngọc Hạo hỏi Đàm Thu.
"Cậu quen thiếu gia Tưởng à?"
Cậu đáp: "Không quen."
"Vậy sao anh ta...."
"Anh ấy ngốc à!" Đàm Thu nói.
Lời này vừa thốt ra, Đàm Ngọc Hạo nghĩ xong rồi, thiếu gia Tưởng chắc chắn sẽ tức giận.
Đàm Tử Tình càng cười phá lên, cho rằng lần này hay rồi, cậu chắc chắn sẽ bị mắng, không chừng còn bị đánh.
Thế nhưng....
Người bị gọi là ngốc kia lại không hề tỏ ra khó chịu, đùa à, chỉ cần có thể bám được cây đại thụ vàng, ngốc thì ngốc thôi!
Sống trên đời, cái gì là quan trọng nhất, đương nhiên là mạng sống!
Cậu Đàm có thể cứu cái mạng chó của anh ta, nói anh ta ngốc thì anh ta ngốc, Tưởng Khiêu tuyệt đối không trở nên thông minh hơn.
Tiêu Trác Nhiên đã hoàn toàn ngây người ra, bây giờ nếu còn cố nói rằng anh ta đến để xem trò cười của hắn thì hoàn toàn không thể nữa rồi, dù sao bộ dạng của thiếu gia Tưởng này nếu truyền ra ngoài, người mất mặt cũng không ít hơn hắn hôm đó là bao!
Hắn thậm chí còn nghi ngờ đối phương có phải thầm yêu mình, nên mới hy sinh bản thân làm ra một màn như vậy, để giúp hắn san sẻ những lời bàn tán hay không.
( bệnh ảo tưởng zừa thôi cha =))) ).
Và mục đích của Tưởng Khiêu, đương nhiên là đưa Đàm Thu ra ngoài ăn.
Tuy anh ta không thông minh như anh trai mình, lanh lợi khéo léo nhưng cũng nhìn ra được những người này có thái độ thù địch với cậu Đàm.
Hơn nữa, ba người trước mắt rõ ràng là những kẻ cản đường anh ta bám chân, anh ta muốn giao lưu tốt với Đàm Thu, chắc chắn không thể trước mặt những người này.
Chuyện trong trò chơi đó, tuyệt đối không thể nhắc đến trước mặt những người không liên quan.
"Cậu Đàm, chúng ta ra ngoài ăn chút gì đi, tôi mời."
Cậu lặng lẽ nhìn đồng hồ, mới ăn trưa xong chưa được hai tiếng.
"Trà chiều." Tưởng Khiêu bổ sung.
Đàm Thu: "Được thôi!"
Hơn nữa, cậu cũng thật sự muốn ra ngoài xem sao, Tưởng Khiêu là đàn em biết một phần con người thật của cậu, Đàm Thu ở bên cạnh anh ta hiển nhiên sẽ thoải mái hơn.
Họ cứ thế rời đi, còn Đàm Ngọc Hạo và mấy người kia thì ngây ra.
Tiêu Trác Nhiên gần như cười gượng.
"Có vẻ như họ thực sự quen nhau, nếu không thiếu gia Tưởng sao có thể để người khác nói mình ngốc chứ."
"Quen nhau cái gì."
Đàm Tử Tình không tin, sống cùng một nhà, người khác có thể còn giấu giếm chút tâm tư, cậu thì có thể sao?
Đàm Thu không thể.
"Thiếu gia Tưởng có tính cách đó, các người chưa từng nghe nói sao? Biết đâu anh ta chỉ rủ cậu ta ra ngoài để trêu chọc một chút thôi. Các người không nghe Đàm Thu tự nói sao, cậu ta không quen thiếu gia Tưởng."
Hừ, đợi lát nữa khi trở về, không biết sẽ bị trêu chọc thảm hại đến mức nào.
Đàm Tử Tình nghĩ thầm, chiều nay cô ta sẽ không ra ngoài, ở nhà chờ xem trò cười.
Cô ta đâu biết, lúc này Đàm Thu đang ngồi trên phi thuyền một cách vui vẻ.
Tưởng Khiêu và cậu cũng coi như đã quen nhau, đã gần như nắm bắt được thói quen của cậu.
Trước khi đến, anh ta đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt trong phi thuyền, lúc này lại mang tất cả ra để dâng lên.
"À, cậu Đàm, tôi cứ thế này đến tìm cậu, không có chuyện gì chứ."
Dù sao thì, sau những gì xảy ra vừa nãy, anh ta đã nhận ra rằng cậu Đàm của mình thực sự đang giả vờ ngốc.
Cũng trách anh ta lúc nãy quá phấn khích, không để ý có gì đó không ổn trong chuyện ngốc nghếch, nên cũng không che giấu gì.
"Không sao."
Đàm Thu với vẻ mặt vô lo, dù sao đến lúc không giả vờ được, cậu sẽ không phải là ngốc nữa, có gì đâu.
"Dù sao anh cũng ngốc mà!"
Nếu đổi lại là anh trai ruột của Tưởng Khiêu làm ra một màn như vậy, người nhà họ Đàm chắc chắn sẽ cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng anh ta.... cả hành tinh chính ai mà không biết, vị thiếu gia này muốn làm gì thì làm đó, có chuyện gì hoang đường mà không làm được.
Tưởng Khiêu: "....."
"Chết tiệt!"
Anh ta cuối cùng cũng hiểu ra.
"Cậu vừa nói tôi ngốc là vì cái này sao?"
Đàm Thu bị bộ dạng của anh ta chọc cười, rồi mở tủ đông lạnh đi kèm trong phi thuyền, lấy ra một cây kem và từ từ thưởng thức.
Nguyên chủ rất ít khi có cơ hội ra ngoài, nên cậu cũng không biết nhiều về thế giới bên ngoài.
Hôm nay đi cùng Tưởng Khiêu, đúng lúc có thể xem xét cho kỹ.
Có thể nói nơi này là thế giới có công nghệ phát triển nhất trong số các thế giới cậu từng đến, ở đây thậm chí còn có những tòa nhà lơ lửng trên không.
Đầu óc của Tưởng Khiêu hoàn toàn không nghĩ được rằng một đại gia như cậu Đàm của mình lại chưa từng thấy những thứ này, anh ta vẫn đang cảm thán.
"Cậu Đàm thật sự quá giỏi, lại có thể tính toán được rằng chúng ta sẽ gặp lại."
"Cậu không biết đâu, hôm qua tôi vừa nghe nói có một Dẫn đường đẹp trai tên là Đàm Thu, tôi đã lập tức nghĩ đó là cậu rồi."
"À mà cậu Đàm, thời gian cho trò chơi tiếp theo của cậu đã có chưa, cho tôi đi cùng nhé, tôi đảm bảo sẽ không gây chuyện, không làm bừa, nghe theo lệnh, giúp cậu lấy đồ, gấp chăn, tóm lại là gì cũng làm, chỉ cần cứu cái mạng chó của tôi... ồ, cậu Đàm, cậu có thiếu tiền không, tôi có rất nhiều tiền."
Đàm Thu đi thẳng vào trọng tâm.
"Cái trò chơi đó, cái trò chơi lâu đài cổ đó, còn sẽ đi nữa sao?"
"Đi nữa thì đương nhiên không nhất định là lâu đài cổ rồi, nhưng bất kể đi đâu, cũng đều nguy hiểm... khoan đã, cậu Đàm không biết sao?"
"Chính là trong quang não có một trò chơi, cậu chưa xem qua sao?"
Tưởng Khiêu cảm thấy không thể nào.
Đàm Thu mở quang não ra, âm thanh tiền tệ ngân hà mà cậu biết nói là vì nguyên chủ nghe nhiều, cũng luôn nói nhưng lại không biết mấy chữ.
Vất vả lắm cậu cũng chỉ biết trong cái quang não này không có tiền và có vài ứng dụng, cậu đã mở hai cái, bên trong đều là loại dành cho trẻ con chơi, nên cậu không quan tâm nữa.
Giờ đây, dưới sự gợi ý của Tưởng Khiêu, cậu mới tìm thấy cái cuối cùng, một ứng dụng trông không có gì đặc biệt.
"Chính là cái này, gọi là Vô Hạn Kinh Dị." Tưởng Khiêu nói.
"Phần thưởng của chúng ta đều được nhận ở trong này, cũng có thể mua đồ, đợi đến khi phó bản sắp mở, sẽ có một đồng hồ đếm ngược."
Đàm Thu mở ra, đồng hồ đếm ngược vẫn chưa xuất hiện, nhưng ở góc trên bên phải có một chấm đỏ.
Tưởng Khiêu nói: "Đó là thư thông báo...."
Cậu mở ra phát hiện là một đống chữ.
Cậu còn chưa nói gì, anh ta đã hào hứng nói.
"Hóa ra là thông quan cấp S, cấp S đấy, tôi cao nhất cũng chỉ được cấp B mà thôi.... nhanh nhìn xem, còn có phần thưởng nữa."
"Chúc mừng người chơi nhận được một đóa Hoa lửa và một gói hạt giống."
Cùng lúc Tưởng Khiêu không nhịn được đọc ra, Đàm Thu đã nhấp vào biểu tượng phía trên, lấy đóa Hoa lửa và hạt giống ra.
Hoa lửa chính là bông hoa được trồng bên ngoài lâu đài cổ, hạt giống cũng là của Hoa lửa, một gói nhỏ, cậu liếc mắt một cái.
"Chỉ có ba hạt?"
Thế này mà cũng dám gọi là gói sao?
"Thế là hào phóng lắm rồi." Tưởng Khiêu nói.
"Theo thông lệ của trò chơi, phần thưởng thường không có, cho chút điểm đã là tốt lắm rồi, đồ đạc đều phải tự mua.
"Hơn nữa, những thứ được thưởng như thế này, trong cửa hàng hệ thống cũng không mua được, cho dù mang ra bán, cũng có thể bán được rất nhiều điểm hoặc tiền tệ ngân hà."
"Vậy tức là còn có diễn đàn liên lạc giữa các người chơi?" Đàm Thu nhạy bén nói.
Tưởng Khiêu gật đầu.
Anh ta hoàn toàn không ngờ, cậu Đàm của mình lại không biết những điều này.
Anh ta không khỏi nghĩ đến, thế giới trò chơi trước đó mấy người họ đều là cao thủ, nên căn bản không ai nhắc đến những chuyện này.
Còn Đàm Thu cũng có vẻ mặt bình thản, hoàn toàn không hỏi.
Lúc đó họ đều mặc định rằng đây là một Dẫn đường đã từng trải qua trò chơi, yếu đuối nhưng rất bình tĩnh, cơ bản có thể đảm bảo không kéo chân sau...
Sau này thì lại nghĩ đây là một đại thần, càng không có ai đi phổ cập kiến thức cho đại thần.
Ai mà ngờ được đại thần lại là một tân binh chính hiệu, không, chỉ là tân binh thôi, không phải tân binh dễ thương, mà là tân binh hung dữ.
Hơn nữa….
"Một trò chơi như vậy đặt ở đây, tiêu đề rõ ràng như vậy, cậu Đàm không nhấp vào xem sao?"
Đàm Thu: "Tôi không biết chữ."
"....."
Tưởng Khiêu: "Hả?"
Cậu nhìn anh ta một cái: "Tôi là một kẻ ngốc!"
Thật hiển nhiên, một kẻ ngốc chưa từng đi học, có thể biết chữ mới là lạ.
Tưởng Khiêu giật giật khóe miệng.
"Nhưng trong trò chơi trước, những chữ viết trong lâu đài cổ rõ ràng cậu vẫn có thể...."
Anh ta đột nhiên nhớ ra, chữ viết trên đó không phải là ngôn ngữ Đế Quốc nhưng mình vẫn đọc được, đây rõ ràng là do trò chơi sợ họ đồng loạt trở thành mù chữ nên đã bật chức năng ‘hack’ cho họ.
Nhưng điều anh ta không hiểu là, cậu Đàm rõ ràng không phải ngốc thật, sao lại không học chữ chứ?
Tuy anh ta cũng không thích học, nhưng ít nhất cũng biết chữ!
Nhưng Tưởng Khiêu cũng không dám hỏi, chỉ biết cười ha ha.
"Thật không ngờ trò chơi này lại không thông minh đến vậy, rõ ràng trong trò chơi có thể cho chúng ta hiểu được mà."
Đàm Thu thầm nghĩ, loại chữ viết trong trò chơi đó tôi thực sự đã gặp rồi!
Cậu còn từng làm ma cà rồng nữa mà.
Tưởng Khiêu đã nhìn thấy số tiền tệ ngân hà trên quang não của Đàm Thu.
"Sao lại là số không, cậu Đàm, tôi có tiền nè, để tôi chuyển cho cậu ngay...."
Sau đó, với sự giúp đỡ của anh ta, tài khoản của cậu nhanh chóng có tiền, rồi anh ta còn xóa mấy trò chơi trẻ con mà cậu hay chơi, thay vào đó là mấy ứng dụng mua sắm.
Những ứng dụng này dù không biết chữ cũng có thể dùng, chỉ cần nhìn hình là được, hơn nữa còn có chức năng giọng nói vô cùng tiện lợi.
"Cảm ơn nhé!"
Đàm Thu hài lòng gật đầu, rồi lấy một hạt từ 'gói' hạt giống ra, đưa cho Tưởng Khiêu.
"Trò chơi cho đấy, cũng không biết có trồng được không, anh cầm về thử xem."
Anh ta vô cùng kinh ngạc: "Cậu Đàm!"
"Thứ này đắt lắm đó cậu Đàm, đưa lên diễn đàn dùng điểm cũng có người mua, tiền tệ ngân hà chắc chắn có thể thổi giá lên trời, vậy mà cậu lại cho tôi...."
Tưởng Khiêu thậm chí còn cảm thấy, cậu Đàm đang nhắc nhở rằng số tiền anh ta vừa chuyển là quá ít.
Lại vội vàng bổ sung thêm một khoản nữa.
"Thật sự hết tiền rồi cậu Đàm, tiền tiêu vặt tháng này của tôi chỉ có thế thôi."
"Cho anh thì anh cứ cầm lấy."
Bản thân Đàm Thu, không, bản yêu đã thấy những thứ tốt đẹp nào mà chưa từng thấy, rất rộng rãi, căn bản không coi mấy hạt giống đó là gì.
Tưởng Khiêu cảm động đến mức muốn khóc.
"Cậu Đàm, sau này cậu bảo tôi đi hướng Đông tôi tuyệt đối không đi hướng Tây, cậu chính là anh ruột của tôi!"
Đàm Thu: "....."
Đàm Thu: "Anh ruột của anh sẽ đánh gãy chân anh đấy."
Thiếu gia cả nhà họ Tưởng, không giống loại sống lay lắt như Tưởng Khiêu.
Người nọ là một nhân tài ưu tú, tuổi còn trẻ đã quản lý công việc kinh doanh của gia đình họ Tưởng một cách đâu ra đấy.
Tưởng Khiêu: "....."
Anh ta đưa đồ ăn vặt.
"Cậu Đàm, đây, chúng ta ăn một miếng rong biển."
Cuối cùng, Tưởng Khiêu cất hạt giống đó vào ba lô trò chơi, và nhờ sự nhắc nhở của anh ta, Đàm Thu cũng biết được rằng những thứ sản xuất trong trò chơi đều có thể được cất vào ba lô đi kèm của trò chơi.
Điều này tiện lợi hơn rất nhiều, cậu lập tức cất đóa Hoa lửa và hai hạt giống còn lại vào.
Và Tưởng Khiêu cũng đã thành công kết bạn với Đàm Thu, hẹn lần sau vào trò chơi cùng nhau, thành công bám được cây đại thụ.
Đồng thời cũng đã phổ cập kiến thức chi tiết cho cậu về trò chơi Vô Hạn Kinh Dị đó.
Ví dụ như chết trong đó thì sẽ chết thật, nên nhất định phải cẩn thận.
Hơn nữa ngoài ma cà rồng ra, có thế giới còn có ma, có trùng tộc, tóm lại là đáng sợ lắm.
Và Đàm Thu, cuối cùng cũng đã mở ra một cách dùng mới cho quang não, dù sao có tiền, cậu có thể bật hệ thống giọng nói.
Hệ thống này tốn tiền, nhưng lợi ích là dù không biết chữ cũng không phải sợ.
Tưởng Khiêu nhìn một lúc đột nhiên phản ứng lại.
"Thảo nào trò chơi ở ngoài không cho dùng hack."
Hóa ra Đế Quốc của họ vốn dĩ đã có ‘hack’ rồi!
Họ sống ngoài đó rất hòa thuận, Đàm Thu cũng như ý nguyện ăn được kẹo hồ lô, táo bọc đường, bánh rán táo mà cậu đã nghĩ trước đó, còn mua mứt táo và không ít đồ ăn vặt mang về nhà.
Đàm Tử Tình ngồi trong phòng khách, chờ cậu khóc lóc trở về, xem bộ dạng thảm hại của cậu ta.
Nào ngờ, khi cậu ta đi ra sao thì lúc về vẫn y như vậy, thậm chí còn ôm một đống đồ ăn ngon.
Cô ta gần như tức điên, cái tên Tưởng Khiêu kia bị mù sao, lại tốt với một tên ngốc như vậy.
Đàm Tử Nhan cũng đã nghe chuyện buổi chiều, thấy tình hình này thì đứng dậy, ngáp một cái.
"Tôi lên lầu thay đồ."
Ngoài cửa lại có hai người bước vào, nói chính xác hơn là một người đi bộ, người còn lại thì dựa vào xe lăn.
Đàm Ngọc Hồi vừa về đã nhìn thấy đống đồ ăn vặt của Đàm Thu, lập tức vui mừng.
"Được lắm, Đàm Thu, ở nhà không cho ăn những thứ đồ ăn vặt này mày không biết sao, mày dám không nghe lời bà nội."
"Nhanh, nhanh, ném hết của nó đi."
Mọi người: "....."
Đàm Tử Tình giật giật khóe miệng, nhắc nhở.
"Đây là thiếu gia Tưởng Khiêu mua cho cậu ta."
Nếu ném đi, chẳng phải là tát vào mặt thiếu gia Tưởng sao.
Đàm Thu cười khẩy một tiếng, xách đống đồ ăn ngon của mình lên lầu.
Đàm Ngọc Hồi tức điên: "Làm sao có thể, thiếu gia Tưởng có biết nó là ai không?"
Biết.
Thiếu gia Tưởng còn gọi Đàm Thu là cậu Đàm cơ mà....
Mọi người với vẻ mặt đờ đẫn nghĩ.
( đáng lẽ phải là xưng hô anh Đàm, theo hán việt còn là Đàm ca nữa đó =)), nma thụ nhỏ tuổi hơn mà để “anh” thì kì kì á nên đổi thành ‘cậu Đàm’ luôn í mà =))) ).