Editor: HThanh.
Đây là một tòa lâu đài cổ dưới mưa phùn, bên ngoài là một biển hoa, dọc theo con đường nhỏ đi ra, màu sắc của những bông hoa càng lúc càng đỏ, tựa như ngọn lửa.
Một nhóm người chen lấn nhau chạy ra ngoài, khi nhìn thấy cánh cửa, ai nấy đều phấn khích đến điên cuồng.
"Cửa mở rồi, quả nhiên cánh cửa đã mở."
"Chúng ta có thể ra ngoài rồi."
Người đi cuối cùng là một thiếu niên có vẻ ngoài tinh xảo, cậu cầm một chiếc ô, thong thả chậm rãi bước đi, dường như không hề vội vã.
Ngược lại, người đi bên cạnh cậu đã lộ rõ vẻ vui mừng, nhưng vẫn không vội vã chạy ra ngoài như những người khác.
Thay vào đó, anh ta cẩn thận hỏi.
"Cậu Đàm, có thể cho tôi xin phương thức liên lạc không? Ra ngoài rồi tôi mời cậu đi ăn cơm."
Nghe thấy hai chữ ‘ăn cơm’, thần sắc của Đàm Thu thoáng lay động, nhưng cậu vẫn lắc đầu.
"Thôi đi."
Dù sao thì chính cậu cũng không biết, sau khi ra ngoài, cậu có còn ở cùng một thế giới với người này hay không.
Từ khi cậu không cẩn thận bị hút vào Gương Luân Hồi, đã không biết bao nhiêu năm trôi qua rồi.
Thế giới đầu tiên trong gương mà cậu đến là một thế giới tu luyện, khi đó cậu là một thiếu gia của một gia tộc sa sút, tu vi chỉ ở cấp Luyện Khí.
Đàm Thu lúc đó tức đến mức muốn phá tan nhà cửa, phải biết rằng cậu là một đại yêu, ngày phá vỏ đã có thể hóa hình và nói chuyện, từ bao giờ lại có lúc yếu ớt như vậy.
Lúc đó, cậu nghĩ rằng đợi sau khi tu vi thành công, ngày phi thăng sẽ không còn xa nữa.
Kết quả là cậu vất vả khổ luyện để phi thăng, nhưng lại phi thăng đến một thế giới khác trong gương….
Tưởng Khiêu hoàn toàn không biết những điều này, anh ta chỉ nghĩ rằng đại thần không muốn cho anh ta bám chân mà thôi.
Anh ta còn tưởng rằng biểu hiện của mình đã rất tốt rồi….
Tưởng Khiêu có chút thất vọng, haizz!
"Vậy, cậu Đàm..."
"Hữu duyên sẽ gặp lại." Đàm Thu nói.
Vậy là vẫn không bám được chân....
Anh ta cũng không tiện quấn lấy nữa, liền vội vàng đi ra khỏi cửa.
Bởi vì những bông hoa kia đã biến thành từng đóa lửa, hình dáng giống hệt như lúc họ mới đến.
Khi những ngọn lửa đó nối liền thành một dải, có lẽ rất nhanh sau đó sẽ tạo thành một biển lửa giống như những ngày họ bị mắc kẹt trong lâu đài.
Và cánh cửa lúc đó, có lẽ cũng sẽ đóng lại, vì vậy anh ta phải nhanh chóng rời đi.
Sau khi anh ta đi, Đàm Thu nhìn cánh cửa đó, rồi cũng thong thả bước ra ngoài.
Khi mở mắt ra một lần nữa, cậu ngạc nhiên.
Lần này cậu lại quay trở về đây.
Thế giới này là nơi cậu đến ba ngày trước, vừa đến cậu đã nhận thấy sự khác biệt của nơi này so với các thế giới khác trong Gương Luân Hồi.
Các thế giới trong Gương Luân Hồi đều nửa hư nửa thực, giống như một ảo cảnh vô cùng chân thật được tạo ra bởi một năng lực cường đại nào đó.
Còn nơi này thì không giống vậy, đây là một thế giới chân thật, khác xa so với trong Gương Luân Hồi.
Đàm Thu còn tưởng rằng cuối cùng cậu đã thoát khỏi Gương Luân Hồi, chỉ là không trở về thế giới tu luyện mà đến đây.
Kết quả là chưa đầy hai ngày lại đổi chỗ, đi cùng một nhóm người chơi một trò 'thám hiểm lâu đài cổ'.
Cho nên Tưởng Khiêu muốn xin phương thức liên lạc, cậu hoàn toàn không thể cho, bởi vì có thể quay đầu lại cậu đã lại đi đến một thế giới khác rồi.
Kết quả xem ra hiện tại, tạm thời có vẻ sẽ không nhảy sang thân phận khác nữa.
Thế giới này là thế giới giữa các vì sao, quốc gia mà cậu đang ở được gọi là Đế Quốc.
Loài người ở Đế Quốc ngoài sự khác biệt về giới tính nam và nữ còn có ba loại khác nhau, một loại là người bình thường, gần giống với những người mà cậu từng gặp.
Hai loại còn lại lần lượt là “Lính gác” và “Dẫn đường”, Lính gác có sức chiến đấu rất mạnh, còn Dẫn đường thì thể chất yếu, thậm chí còn không bằng người bình thường, nhưng lại có thể xoa dịu sự bùng nổ tinh thần của Lính gác.
Cơ thể hiện tại của Đàm Thu là một Dẫn đường, tinh thần lực được cho là cấp S, nhưng lại là một tên ngốc.
Một tên ngốc cực kỳ đẹp.
Nhìn cơ thể trong gương giống hệt với hình dáng sau khi hóa hình của mình, Đàm Thu vô cùng hài lòng.
Ngay sau đó, tinh thần lực của cậu khẽ động, triệu hồi ra “Thú lượng tử” mà tất cả các Lính gác và Dẫn đường trên thế giới này đều có.
Thú lượng tử của cậu là một con chim rất đẹp, giống hệt với hình dạng yêu thể của cậu.
Tiếp theo, con Thú lượng tử đó đột nhiên đổi màu, khi vỗ cánh lấp lánh như có tia lửa rơi xuống, biến thành một con phượng hoàng nhỏ màu đỏ rực.
Nhiệt độ trong phòng tắm cũng tăng vọt theo….
"Quả nhiên là đã thay đổi." Đàm Thu lẩm bẩm.
Bản thể của cậu là một đại yêu mang huyết mạch phượng hoàng, nhưng những năm qua trong Gương Luân Hồi, điều cậu đã nâng cao không chỉ là tâm cảnh.
Trong thế giới nửa hư nửa thực đó, có một lần tình cờ, cậu đã thức tỉnh huyết mạch phượng hoàng.
Ban đầu cậu không chắc chắn liệu khi trở về thế giới thực, huyết mạch này có còn tồn tại hay không, nhưng giờ xem ra nó vẫn còn.
Chỉ là đã biến thành cái gọi là Dẫn đường này, và hình dáng bản thể phải dựa vào hình thức Thú lượng tử để hiển hiện.
"Cốc cốc cốc."
Đang loay hoay, cánh cửa bên ngoài vang lên tiếng gõ.
"Thiếu gia Thu, đến giờ ăn cơm rồi."
Người đó gọi một tiếng, không đợi hồi đáp liền rời đi.
Tuy nguyên chủ là một người ngốc, nhưng không phải hoàn toàn không có chỉ số thông minh, chuyện ăn cơm là điều ai cũng biết.
Bây giờ đã đổi thành Đàm Thu, thì càng không thể không hiểu.
Cậu thu Thú lượng tử về, thay một bộ quần áo rồi đi xuống lầu.
Gia đình Đàm mà cậu đang ở là một gia đình lớn, năm đó ông lão nhà họ Đàm sinh được ba người con trai và một người con gái.
Tiếp theo, bác cả lại sinh ba đứa, một cặp song sinh Lính gác, cộng thêm một cô em gái Dẫn đường.
Nhà bác hai có một trai một gái, cũng đủ cả Lính gác và Dẫn đường.
Còn nhà cô thì hai đứa con đều là con trai, một Dẫn đường và một người bình thường.
Về phần cha của nguyên chủ, ngoài nguyên chủ ra còn có một trai một gái do người vợ cưới sau sinh ra, cả hai đều nhỏ tuổi hơn nguyên chủ.
Bởi vì bà cụ Đàm vẫn còn sống và nắm giữ quyền lực, nên cả gia đình này vẫn chưa phân gia, hàng ngày đều ăn cơm cùng nhau.
Nhà họ Đàm đông người nên chia làm hai bàn.
Một bàn là bà cụ Đàm cùng các con trai, con gái, con dâu và con rể; bàn còn lại toàn là con cháu.
Chỗ ngồi của con cháu cũng rất có quy củ, về cơ bản chỉ cần nhìn qua là biết ngay ai có quan hệ tốt với ai, ai thuộc phe phái nào.
Trong đó, gia đình bác cả có quan hệ gần gũi với gia đình cô cả, còn bác hai thì thân thiết với cha của nguyên chủ, và con cháu bên dưới dĩ nhiên cũng vậy.
Nhưng Đàm Thu là một ngoại lệ, vì thứ nhất là cậu ngốc, thứ hai cha của nguyên chủ là một tên đàn ông tệ bạc, người mẹ kế hiện tại lại là tiểu tam lên ngôi, cặp em trai em gái cùng cha khác mẹ kia cũng là do mẹ kế sinh ra.
Dù không ngốc đi chăng nữa, địa vị của cậu trong gia đình này cũng vô cùng khó xử.
Khi Đàm Thu đi xuống, mọi người đã đến gần hết, đang thì thầm bàn tán với nhau.
Nhưng điều đó không liên quan đến cậu, với tư cách là một người ngốc, cậu chỉ cần ngồi xuống và chờ đợi bữa ăn.
Với hiện trạng này, Đàm Thu khá hài lòng.
Dù sao thì những năm qua cậu đã tu tiên, trừ ma, làm hoàng đế, làm địa chủ, đấu cung đấu nhà đều đã trải qua, đã chán ngán rồi.
Vì vậy, lần này có được một thân phận chỉ cần ăn uống và chờ chết, có thể làm một con cá muối, cậu đương nhiên sẽ không từ chối.
Cũng chính vì vậy, tạm thời cậu chưa có ý định làm chuyện gì khác, chỉ chuẩn bị ngoan ngoãn đóng vai một người ngốc trước đã.
Ba ngày nay cậu đều sống như vậy, đến giờ thì tự mình xuống nhà, rồi yên lặng ăn cơm.
Không nói đến chuyện khác, cơm nhà họ Đàm nấu ăn khá ngon.
Bây giờ chỉ cần đợi bà cụ Đàm xuống là có thể bắt đầu ăn.
Nhưng hôm nay có vẻ hơi khác một chút, có mấy người liên tục nhìn về phía cậu.
Một lát sau, lại nghe thấy họ bắt đầu bàn luận.
"Cậu ta cũng phải đi à?"
"Nghe nói là vậy." Người bên cạnh nói tiếp.
"Nghe nói vị kia đã từng nói rõ, rằng không thích người quá thông minh."
"Nhưng người nhà chúng ta này, chẳng phải là không thông minh bình thường nữa rồi!"
Cái đó gọi là ngốc thì đúng hơn!
"Ai biết được, dù sao người ta cũng chưa chắc đã vừa mắt, chỉ là thêm vào cho đủ số thôi."
Đàm Ngọc Vi của phòng lớn nói rồi dừng lại, liếc nhìn con cháu của phòng hai và phòng ba, lại nói thêm một câu.
"Nhưng cũng không chắc đâu, dù sao cậu ta cũng đẹp trai mà!"
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt của những người xung quanh Đàm Thu lập tức thay đổi.
Đặc biệt là Đàm Tử Tình của nhà bác hai, người đang ngồi cách cậu không xa, sắc mặt trở nên tối sầm hoàn toàn.
Biết rằng việc liên hôn giữa hai nhà Tiêu và Đàm gần đây đã khiến Đàm Tử Tình luôn thầm yêu Tiêu Trác Nhiên, vô cùng phấn khởi.
Cô chủ động tấn công, đề phòng Đàm Tử Nhan của nhà bác cả, nhưng không ngờ khi Tiêu Trác Nhiên đến nhà họ Đàm một lần, lại để mắt đến Đàm Thu.
Đương nhiên, cuối cùng vì cậu là một kẻ ngốc nên chuyện không thành, và Đàm Tử Tình quả thực đã thành công như ý nguyện, bây giờ đã đính hôn, nhưng chuyện này vẫn khiến cô ta mất mặt.
"Đẹp trai thì có ích gì, cũng chỉ là một thằng ngốc mà thôi."
Đàm Ngọc Hồi không nhịn được nói, cậu ta là đứa em trai cùng cha khác mẹ với nguyên chủ, thường lấy việc trêu chọc nguyên chủ làm niềm vui.
Hơn nữa, cậu ta có mối quan hệ khá tốt với Đàm Tử Tình, nên việc lên tiếng lúc này là chuyện bình thường.
Ánh mắt Đàm Thu trầm xuống, nguyên chủ là một kẻ ngốc, chuyện này ai trong nhà họ Đàm cũng biết.
Nhưng cậu không ngốc đến mức không hiểu gì, cậu chỉ là phản ứng chậm, không thông minh, việc gọi cậu là ngốc chủ yếu là do những người này cố ý chế giễu...
Vì vậy, chỉ cần không phải là lời chế giễu vòng vo, cậu đương nhiên vẫn có thể hiểu được.
Câu nói vừa rồi cơ bản là rất rõ ràng, Đàm Thu cảm thấy mình có thể hiểu.
Thế là cậu nhìn sang, chớp chớp mắt.
"Nhưng tôi đẹp trai mà!"
Đàm Ngọc Hồi: "....."
Cậu ta lập tức tức giận định mở miệng mắng người, nhưng nghe thấy tiếng động trên lầu, bà cụ Đàm đã đi xuống.
Đàm Ngọc Hồi không dám gây chuyện trước mặt bà nội, nên chỉ có thể lườm cậu một cái thật mạnh.
Nhưng Đàm Thu hoàn toàn không để ý đến cậu ta, ánh mắt đã tập trung vào thức ăn trên bàn.
Đàm Ngọc Hồi: Tức giận quá đi thôi.
Sau khi bà cụ Đàm xuống, thuận tiện công bố chuyện mà mọi người vừa bàn tán sôi nổi.
Cậu cũng nhờ đó mà biết được, hóa ra gần đây có một buổi tiệc, khi đó một người đàn ông tên Hoắc Cảnh Hành cũng sẽ đến, rất nhiều người đều muốn nhân cơ hội này giới thiệu con cháu trong nhà cho người này quen biết.
Gia đình họ Đàm không đề cập đến thân phận của Hoắc Cảnh Hành, nhưng từ giọng điệu của họ có thể đoán được địa vị của anh không hề thấp, là loại mà nhà họ Đàm phải cố gắng vươn tới.
Lần này nhà họ Đàm rất khó khăn mới có được thiệp mời, xem xét các Dẫn đường trong nhà đến tuổi, phát hiện có ba người, cả ba đều phải đi.
Đàm Thu là một trong số đó, một người khác là Đàm Tử Huyên, em gái cùng cha khác mẹ với nguyên chủ, và người còn lại là Đàm Tử Nhan của nhà bác cả.
Mọi người sau khi nghe xong vẫn còn xì xào bàn tán về chuyện này, thì cậu đã cầm đũa lên chuẩn bị ăn.
Chuyện này không liên quan nhiều đến cậu, mặc dù phải đi, nhưng nghĩ cũng biết, những người như họ tám chín phần là đi cho có.
Hơn nữa, cậu bây giờ vẫn là một kẻ ngốc, đến đó chỉ để lộ mặt mà thôi, không cần phải giao tiếp với ai.
Ăn xong, Đàm Thu tự mình chạy vào bếp lấy một đĩa trái cây đã được cắt sẵn, rồi ra ghế dài trong vườn ngồi ăn.
Bây giờ cậu chỉ có thể ăn chút trái cây như vậy, nhà họ Đàm căn bản không dự trữ đồ ăn vặt.
Con cháu muốn ăn đều phải lén lút, vì những thứ đó được gọi là 'đồ ăn vặt rác'.
Tuy nhiên, những đứa cháu khác có tiền tiêu vặt có thể tự mua, ở trường cũng có thể ăn.
Đàm Thu thì không giống vậy, vì cậu là một kẻ ngốc, nên không có tiền tiêu vặt.
Mở quang não ra xem, cột tiền tệ ngân hà ghi số không chói lọi, không thể nghèo hơn được nữa.
Bây giờ cậu hơi hối hận vì đã không để lại phương thức liên lạc cho Tưởng Khiêu, dù sao thằng nhóc đó còn nói muốn mời cậu đi ăn cơm.
Hơn nữa, người nọ không nói đến chuyện khác, rất có tiềm chất làm đàn em….
Quan trọng là có tiền!
Nhưng bây giờ nói gì cũng vô ích, ăn xong trái cây, Đàm Thu trả lại đĩa, còn nhận được ánh mắt kinh ngạc từ dì Lưu trong bếp.
Chắc là không ngờ, một ngày nào đó thằng ngốc này lại tự mình đi tìm đồ ăn!
Dù sao thì trước đây nguyên chủ chưa bao giờ chủ động vào bếp lấy đồ ăn.
Từ trong bếp ra, vừa lúc gặp nhà thiết kế đến đo kích cỡ, cả ba người sẽ đi dự tiệc lần này đều phải làm quần áo mới.
Tuy nhiên, hai người kia vừa mới làm đồ cách đây không lâu, nên kích cỡ đều đã có sẵn.
Lần này chủ yếu là đo cho Đàm Thu, vì cậu hiếm khi làm lễ phục, bởi những dịp trang trọng thường không đến lượt cậu.
Đo xong kích cỡ, cậu thấy phía trước có một người rõ ràng đang đợi mình.
Thấy cậu nhìn sang, người đó lập tức lộ ra một nụ cười đầy ác ý.
Là Đàm Ngọc Hồi.
Trước đây cậu ta rất thích bắt nạt nguyên chủ, hôm nay lại bị tức giận trên bàn ăn, chắc chắn càng không thể bỏ qua.
Nguyên chủ tuy ngốc, nhưng cũng không phải là loại không biết gì, sau khi bị bắt nạt đương nhiên biết phải tránh né, vì vậy Đàm Ngọc Hồi mỗi lần đều chặn người như vậy.
Nhưng Đàm Thu dù sao cũng không phải nguyên chủ, giả ngốc thì được, bảo cậu giả vờ quá hèn nhát thì không thể, từ khi sinh ra cậu đã không biết sợ hãi là gì.
Vì vậy, cậu coi như không thấy Đàm Ngọc Hồi, trực tiếp định vượt qua cậu ta mà đi.
Thấy vậy, cậu ta lập tức nở một nụ cười ác ý hơn.
"Quả nhiên là một thằng ngốc."
Nhớ ăn không nhớ đòn, nhanh như vậy đã quên rồi...
Vừa nghĩ, khi Đàm Thu đi ngang qua, cậu ta đột nhiên thò chân ra định ngáng cậu một cái.
Rồi sau đó….
Một tiếng ‘rắc’ vang lên, tiếp theo là một tiếng kêu đau đớn.
"Oa oa oa, đau quá!"
"Chân, chân của tôi."
Đàm Ngọc Hồi đau đớn nói.
Đàm Thu đứng đó với vẻ mặt ngơ ngác giả tạo, trong lòng nghĩ một cách đầy chính đáng.
Tôi là một người tốt....
Lần này tôi thật sự không có ý định gây chuyện.
( mở đầu chương đã hơn 10k chữ ròi, hay lắm =))) ).