Editor: HThanh.                 

Đàm Thu không hề hay biết rằng thật trùng hợp, Tưởng Khiêu đã nghe được chuyện về cậu và chuẩn bị đến để bám chân. 

Cậu ăn xong quả nho, bắt đầu gặm táo, vừa ăn vừa tỏ vẻ chê bai.

"Cũng chỉ là tạm bợ bây giờ thôi, chứ nếu là hồi mới vào Gương Luân Hồi, những thứ này tôi còn không thèm liếc mắt đến."

Dù sao thì, cha nuôi của cậu năm đó là một thần khí, lại còn là loại thần khí có một không gian riêng, những thứ Đàm Thu ăn ít nhất cũng phải là linh quả, trái cây bình thường quả thực không đủ tiêu chuẩn.

Nhưng nhìn thấy bây giờ ngay cả làm một kẻ ngốc cậu cũng có thể sống vui vẻ, đủ biết thời kỳ kén chọn ngày xưa đã qua lâu rồi. 

Hơn nữa, ngoài việc không có linh khí và tạp chất hơi nhiều, những loại trái cây này thực ra vẫn rất ngon.

Nếu không thì, năm đó cha nuôi cậu sao lại hay đi thử những món ăn của người phàm như vậy.

Con người luôn có sự sáng tạo đặc biệt trong chuyện ăn uống.

Ồ, bây giờ cậu cũng tạm coi là một con người rồi.

Đàm Thu nghĩ đến việc dùng si rô bọc quả nho để làm kẹo hồ lô, táo cũng có thể làm táo bọc đường, bánh rán táo, và mứt táo cũng rất ngon... 

Tiếc là bây giờ cậu là một kẻ ngốc, hơn nữa quy tắc của nhà họ Đàm quá khắt khe, cũng chẳng ai coi trọng thân phận của cậu, nếu không thì đã sai người làm rồi.

Cũng tiếc là nơi này không phải là thế giới tu luyện hay thế giới cá lớn nuốt cá bé, nếu không thì chỉ cần đánh cho những người này phục tùng là có thể muốn làm gì thì làm.

Đàm Thu là kiểu người đêm không ngủ, sáng không dậy, dù đêm có ngủ rồi sáng vẫn không muốn dậy. 

Nghĩ mà xem, buổi sáng sớm mặt trời chiếu vào, trong chăn ấm áp, còn thích hợp để ngủ hơn cả những ngày mưa, ai mà muốn dậy chứ!

Ngay cả bữa sáng cũng không có cái mặt mũi đó, khiến cậu phải mở mắt ra.

May mắn thay, nhà họ Đàm cũng không quan tâm bạn có đến ăn cơm hay không, dù sao thì đến giờ họ dọn cơm, quá giờ thì không chờ, đừng hòng bắt người khác chờ bạn.

Thế là Đàm Thu ngủ quên bữa sáng, ngủ đến giữa buổi sáng mới từ từ tỉnh dậy.

Lại chui trong chăn hơn nửa canh giờ, rồi mới chậm rãi bò dậy.

Thế giới giữa các vì sao là một thế giới thiên về công nghệ, mặc dù có tinh thần lực và Thú lượng tử, nhưng linh khí trong không khí lại không nhiều. 

Đây cũng là lý do tại sao, người ở đây dù là cấp A hay cấp S cũng kém xa các tu sĩ.

Ngay cả Đàm Thu, sau khi đến đây sức mạnh cũng giảm đi rất nhiều.

Nhưng dù có giảm thế nào, mạnh vẫn là mạnh.

Thú lượng tử của cậu theo sát bên cạnh, chạy khắp phòng, chỉ trong chốc lát, nhiệt độ trong phòng đã có thể nướng chín một người. 

Nhưng dù sao cậu cũng là một đại yêu mang linh căn hệ Hỏa, mà thủ phạm chính hiện tại lại là Thú lượng tử của cậu, tóm lại, tự nướng chính mình là điều không thể.

"Được rồi, phải ra ngoài rồi." Đàm Thu nói.

Thú lượng tử là sự thể hiện của ý thức con người, khi cậu ra ngoài, nó tự nhiên cũng ngoan ngoãn trở về thế giới tinh thần. 

Lúc này, gió điều hòa mới bắt đầu có tác dụng, nhiệt độ trong phòng cũng trở lại bình thường.

Giờ này không có nhiều người nhà họ Đàm ở nhà, dưới lầu chỉ có một mình Đàm Tử Nhan ngồi đó. 

Cô dường như đang trò chuyện với ai đó trên quang não, nghe thấy tiếng động quay đầu lại, thấy là cậu thì mỉm cười rồi lại quay đi.

Đàm Thu cũng liếc nhìn cô một cái.

Đàm Tử Nhan được coi là Dẫn đường có tính tình tốt nhất trong nhà họ Đàm, vẻ ngoài cũng mềm yếu, dễ bắt nạt. 

Nhưng cô có chỉ số thông minh tốt, cộng thêm có anh trai và chị gái che chở, nên trong nhà cũng chẳng có ai có thể bắt nạt cô.

Đối với nguyên chủ, cách hành xử của cô luôn là không kết thân cũng không thù địch. 

Dù sao cũng không có lợi ích gì, tại sao lại phải đối phó với một kẻ ngốc chứ.

Đàm Thu ngồi xuống đối diện, chiếm lấy đĩa trái cây trên bàn.

Rồi bắt đầu ăn một cách ngon lành.

Đàm Tử Nhan nghe thấy tiếng động thì sững lại, cô không nhịn được lại nhìn cậu một lần nữa, luôn cảm thấy cậu linh động hơn trước rất nhiều. 

Lẽ nào thật sự là vì Đàm Ngọc Hồi bị gãy chân không thể ra ngoài quậy phá?

Cô nhớ lại lời dặn dò của anh cả buổi sáng, dù sao mọi người đều là người nhà họ Đàm, nếu Đàm Thu mất mặt tại buổi tiệc, nhà họ Đàm cũng không có mặt mũi.

Mong chờ vào Đàm Tử Huyên thì chắc chắn là không nên rồi, cô ta không đẩy một tay ra sau lưng đã là may, anh cả bảo cô hãy cố gắng để mắt đến cậu tại buổi tiệc.

"Vài ngày nữa có một buổi tiệc, cậu biết không." 

Đàm Tử Nhan cố gắng nói một cách đơn giản nhất để đảm bảo cậu có thể hiểu.

"Lúc đó cậu cứ đi theo chị, đừng chạy lung tung, biết chưa."

Đàm Thu gật đầu.

Cậu thầm nghĩ, vậy thì càng tốt, ngay cả đầu óc cũng không cần mang theo, chỉ cần đi dạo một vòng là xong.

Đàm Tử Nhan yên tâm, tiếp tục trò chuyện với bạn bè của mình.

Quay đầu lại, cô thấy cậu đã ăn hết đĩa trái cây, có ý định nhắc nhở một câu rằng sắp đến giờ ăn rồi, giờ này ăn nhiều trái cây không tốt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nói. 

Tuy nhiên, dáng vẻ ngoan ngoãn của đối phương cuối cùng cũng khiến cô mủi lòng, không nhịn được nhắc nhở một câu.

"Trưa nay ăn cơm xong cậu về phòng ở đi, đến bữa tối thì hãy xuống."

Cô không giải thích lý do, vì Đàm Thu chưa chắc đã hiểu.

Hơn nữa cũng không cần thiết.

Dù sao cũng không phải em trai ruột của cô, mối quan hệ giữa cha cô và chú ba lại không tốt, việc cô có thể nhắc nhở một câu này đã là rất tốt rồi.

Cậu nghe vậy, đảo mắt, cuối cùng học theo dáng vẻ của nguyên chủ, ồ một tiếng.

Đàm Tử Nhan nhìn dáng vẻ đó của cậu, không nhịn được thở dài, nói đến thì người em họ này của cô cũng thật đáng tiếc. 

Nếu sinh ra trong gia đình cô, chắc chắn sẽ không đến mức bị sốt làm hỏng não.

Cho dù sinh ra đã ngốc như vậy, chắc chắn cũng sẽ có người đến dạy dỗ một số kiến thức, ít nhất sẽ không đến mức như bây giờ, không biết một chữ.

Dù sao theo cô thấy, vẻ ngoài của cậu căn bản không giống loại không thể dạy được, học được chút nào hay chút đó chứ!

Bữa trưa hôm nay không đông đủ như hôm qua, Đàm Ngọc Hồi không có ở nhà, cậu ta đã ra ngoài trên xe lăn, nghe nói là cảm thấy bị áp lực ở nhà.

Đàm Thu nghĩ cậu ta chỉ là tức giận thôi.

Ngoài hai người họ ra, Đàm Tử Tình cũng không có ở nhà.

Trên bàn ăn có người nhắc đến, hình như là ra ngoài hẹn hò với Tiêu Trác Nhiên.

Cậu đảo mắt, nhớ lại lời nhắc nhở của Đàm Tử Nhan lúc trước, cảm thấy mình đại khái đã biết chiều nay ai sẽ đến. 

Cậu liếc nhìn Đàm Tử Huyên, đối phương lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh và điềm đạm.

Nhưng theo ký ức của nguyên chủ, lúc đó Tiêu Trác Nhiên, Đàm Tử Huyên dường như cũng muốn nhúng tay vào. 

Nhưng vì Đàm Tử Tình quá độc đoán, chủ yếu là thủ đoạn của cha cô ta không bằng cha của người ta, nên cô ta chỉ dám giở trò vặt sau lưng.

Những chuyện như Tiêu Trác Nhiên để mắt đến Đàm Thu, ở giữa có không ít mưu mô.

Nhưng khác với Đàm Ngọc Hồi, Đàm Tử Huyên sẽ không trực tiếp gây rắc rối cho nguyên chủ, cô ta xây dựng hình tượng bạch liên hoa, không thể làm những chuyện ngông cuồng không có đầu óc như vậy.

Vì thế, dù trong lòng không vui, miệng cũng sẽ không nói gì.

Cho nên bữa cơm này cậu ăn vô cùng yên ổn, ăn xong lại theo lệ đi vào bếp lấy trái cây, rồi trực tiếp mang lên lầu.

Không lâu sau, Tiêu Trác Nhiên đã đưa Đàm Tử Tình về.

Đàm Thu ở trên lầu liếc nhìn qua cửa sổ, cũng không trách Đàm Tử Tình và Đàm Tử Huyên đều để ý đến hắn. 

Vị này quả thật có vẻ ngoài khá được, nghe nói thành tích ở trường cũng tốt, bây giờ vừa tốt nghiệp đã vào công ty của gia đình.

Nhưng cái ‘khá được’ này, đối với Đàm Thu thì cũng chỉ là bình thường.

Dù sao thì cậu đã gặp qua những mỹ nhân nào mà chưa từng gặp, hơn nữa vẻ đẹp của Tiêu Trác Nhiên còn mang theo chút giả tạo. 

Tức là người vốn không có tính cách này, lại cố tình xây dựng hình tượng phong độ, dịu dàng, chu đáo.

Tiêu Trác Nhiên đưa người vào cửa, thế nào cũng phải vào ngồi một lúc. 

Cậu hiểu ra tại sao Đàm Tử Nhan không muốn mình xuống lầu, hóa ra là sợ đụng phải cảnh tượng này!

Dù sao thì, mặc dù vì lợi ích mà hai nhà Đàm và Tiêu vẫn thành công liên hôn, nhưng chuyện lúc đó quả thật đủ để khiến người ta xấu hổ.

Đặc biệt là khi biết Đàm Thu là kẻ ngốc, sắc mặt của vị thiếu gia họ Tiêu kia đã xanh lè ngay tại chỗ.

Chắc là bây giờ cũng không muốn gặp lại cậu.

Cậu là một 'kẻ ngốc', còn đối phương là thiếu gia nhà họ Tiêu, là con rể tương lai của nhà họ Đàm, nếu đối đầu chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.

Đàm Thu đã đoán đúng, sau khi bước vào trông thấy cậu, nụ cười trên mặt Tiêu Trác Nhiên rõ ràng trở nên chân thật hơn.

Phải biết rằng, chuyện hắn nhầm lẫn ngọc với đá, nói muốn kết hôn với cậu, bây giờ đã lan truyền khắp giới thượng lưu trên hành tinh chính, trở thành một câu chuyện cười. 

Điều này khiến hắn cảm thấy mất mặt mỗi khi ra ngoài gần đây. 

Vì vậy, hắn không hề muốn nhìn thấy Đàm Thu, kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện.

Còn Đàm Tử Tình lại có chút không vui, tên ngốc Đàm Thu kia lại không có ở đây.

Cô ta đã chuẩn bị để khoe khoang một chút, để cho tên ngốc đó thấy, dù có đẹp trai đến đâu thì cũng vô dụng, chỉ cần nghe thấy cậu là một tên ngốc, Tiêu Trác Nhiên chắc chắn sẽ từ bỏ cậu mà chọn cô ta.

Trong lòng hai vị hôn phu hôn thê này có những suy tính hoàn toàn khác nhau, nhưng trên mặt lại nở nụ cười, tỏ vẻ vô cùng yêu thương.

Nhận thấy Đàm Tử Tình thỉnh thoảng lại liếc nhìn lên lầu, dường như đang mong chờ ai đó xuống, Tiêu Trác Nhiên thầm bực mình không định ngồi lâu nữa, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Nhưng đúng lúc này, lại có một vị khách mới đến.

Lần này đến đương nhiên là Tưởng Khiêu.

Ngày hôm qua, sau khi biết cậu Đàm của mình đang ở trên hành tinh chính, anh ta đã muốn lập tức chạy đến. 

Nhưng anh ta nhanh chóng nghĩ lại, cậu Đàm của anh ta trong thế giới kinh dị còn kiên quyết ngủ nướng, ra ngoài rồi có thể cũng không muốn dậy sớm. 

Anh ta đương nhiên không dám làm phiền đại gia ngủ nên đành nhịn, mãi đến giữa buổi sáng, lại sắp đến bữa trưa.

Anh ta không đến vào giờ ăn trưa, nhưng sau khi cảm thấy thời gian đã gần đúng, liền vội vàng chạy đến.

Nhà họ Tưởng lớn hơn nhà họ Đàm và nhà họ Tiêu rất nhiều, mặc dù Tưởng Khiêu là một công tử bột không quản chuyện gia đình, nhưng khi anh ta đến, nhà họ Đàm vẫn vội vàng ra đón, vì vậy Tiêu Trác Nhiên tạm thời không thể rời đi.

"Nhà em còn có quan hệ với nhà họ Tưởng sao?" 

Hắn hỏi nhỏ vị hôn thê của mình.

Đàm Tử Tình lắc đầu, tỏ ra rất ngơ ngác.

"Không có ạ."

Đương nhiên, bên này rất nhanh có người ra tiếp đón.

Đúng lúc hôm nay vì Tiêu Trác Nhiên đến, anh trai ruột của Đàm Tử Tình là Đàm Ngọc Hạo đã không đến công ty. 

Bây giờ hắn ta đi ra, chào đón người ta vào cửa.

Nhưng hắn ta thực sự rất tò mò, rốt cuộc trong nhà ai quen biết vị này.

Vừa hỏi….

"Ồ, tôi đến tìm cậu Đàm của tôi!" 

Tưởng Khiêu nói một cách tự nhiên.

Đàm Ngọc Hạo: "....."

Trong nhà này tất cả đều họ Đàm, ít nhất cũng có vài người nhỏ tuổi hơn anh ta, nên "....cậu Đàm là ai vậy?" 

Rốt cuộc là ai? Lẽ nào nhà bác cả lại có quen biết với người nhà họ Tưởng?

"Là Đàm Thu đấy!" Tưởng Khiêu nói.

"Chính là người Dẫn đường vừa xinh đẹp lại vừa mạnh mẽ của nhà các anh."

Đó là cậu Đàm của tôi.

Nhưng khi nghe thấy hai chữ Đàm Thu, lông mày của Đàm Ngọc Hạo giật mạnh.

Cậu cơ bản không bao giờ ra khỏi nhà, không thể nào quen biết Tưởng Khiêu. 

Nhìn thấy hai chữ ‘xinh đẹp’, hắn ta nhanh chóng liên tưởng đến những tin đồn gần đây trên hành tinh chính.

Chắc là đến xem trò cười đây.

Lại đúng lúc em rể anh là Tiêu Trác Nhiên cũng ở đây....

Quả nhiên, Tiêu Trác Nhiên nghe thấy lời này thì mặt tối sầm lại. 

Nhưng hắn vẫn cố nhịn, chỉ tiến lên hai bước, duy trì hình tượng ôn hoà.

"Chào thiếu gia Tưởng, tôi là Tiêu Trác Nhiên của nhà họ Tiêu."

"Ồ." 

Tưởng Khiêu quay đầu lại nhìn hắn.

"Thì ra là anh!"

Tiêu Trác Nhiên ban đầu nghĩ rằng khi mình tự giới thiệu, và anh ta cũng đang ở đây, vị này dù thế nào cũng không đến mức cố ý xem trò cười này. 

Nào ngờ đối phương nghe xong lại có phản ứng như vậy, thậm chí trong mắt còn lộ rõ vẻ đồng tình.

Hắn cố nén giận, 'nhắc nhở' rằng.

"Thiếu gia Tưởng có nhầm lẫn không, người mà anh quen biết thực ra không phải là Đàm Thu."

"Đúng vậy." 

Đàm Tử Tình cũng không nhịn được nói.

"Dù sao Đàm Thu là một tên ngốc, làm sao có thể quen biết thiếu gia Tưởng chứ."

Tưởng Khiêu lập tức liếc cô ta một cái đầy bất mãn.

"Cô mới là ngốc ấy."

Cậu Đàm của tôi, đó là vị thần có thể xé xác ma cà rồng, giống ngốc chỗ nào chứ.

Đàm Tử Tình lập tức bị anh ta chọc tức đến không nhẹ.

Sắc mặt của Tiêu Trác Nhiên cũng không tốt, Tưởng Khiêu có ý gì, hắn đã ám chỉ đến mức này rồi mà vẫn cố chấp….

Đúng lúc này, Đàm Thu ở trên lầu đã nghe thấy tiếng động, tự mình đi xuống.

Tưởng Khiêu vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy người, vội vàng chạy lên.

"Cậu Đàm, cuối cùng tôi cũng tìm thấy cậu rồi, đi đi, tôi đã nói là mời cậu đi ăn cơm mà."

Mọi người: "....."

Tiêu Trác Nhiên ngây người, lẽ nào Tưởng Khiêu không phải cố ý đến xem trò cười của hắn, mà là thật sự đến tìm Đàm Thu.

Nhưng làm sao có thể?

Đàm Tử Tình đã tức điên lên.

"Cái gì mà cậu Đàm, cậu ta thật sự là một tên ngốc."

Chẳng qua là có một khuôn mặt đẹp thôi mà, sao hết người này đến người khác lại cứ vây quanh.

Tưởng Khiêu lập tức quay đầu lại nhìn cô ta, lúc này với tư cách là đàn em số một đang bám chân, làm sao có thể để người khác mắng cậu Đàm của mình.

Anh ta tức giận nói: "Đã nói rồi, người ngốc mới là cô."

"Hơn nữa, cứ mở miệng là một thằng ngốc, ra thể thống gì. Người ta gọi là thiểu năng trí tuệ. Hơn nữa cậu Đàm của tôi không hề ngốc, người ngốc rõ ràng là các người."

Đàm Thu: "....."

Đàm Thu 'nhắc nhở' anh ta: "Tôi là đồ ngốc thật đó."

"Ồ." 

Tưởng Khiêu trở mặt nhanh hơn lật sách, lập tức cười với vẻ mặt nịnh nọt.

"Cậu Đàm nói gì cũng đúng, vậy chúng ta đi ăn cơm nhé."

Mọi người: "....."

???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play