Sáng hôm sau, Tống Huyên Hòa đến công ty. Buổi trưa vì mẹ Tống đến, cậu không thể ăn cơm cùng Tiêu Uyên Mục. Mãi đến khi cả hai cùng ngồi trên xe, Tống Huyên Hòa mới nhận ra Tiêu Uyên Mục có chút khác thường.
Tuy bình thường Tiêu Uyên Mục cũng không có biểu cảm gì, luôn giữ phong thái trầm lặng — nếu không cần thiết, hắn sẽ không nói với cậu một chữ — nhưng dù vậy, hắn vẫn trông có vẻ trầm tĩnh vô hại, chứ không như bây giờ, rũ mắt như đang suy tư điều gì, áp lực xung quanh cực thấp, thỉnh thoảng ánh mắt lại lộ ra vẻ ủ dột.
Vẻ tĩnh lặng trước đây khiến người ta cảm thấy hắn giống như một thiếu niên u sầu với vẻ ngoài lạnh lùng, từng cử chỉ đều đáng để thưởng thức và đắm chìm. 
Còn hiện tại, hắn lại giống như một kẻ phản xã hội có chỉ số IQ cao với tâm tư kín đáo, chỉ một ánh mắt cũng khiến người khác dựng tóc gáy.
Nếu không phải hệ thống trong đầu chắc chắn nói với cậu rằng Tiêu Uyên Mục lúc này tuyệt đối chưa trọng sinh, Tống Huyên Hòa cảm thấy có lẽ mình đã bỏ tay lái mà chạy trốn rồi.
Cứ im lặng mãi cũng không phải là cách hay, nghĩ đến bữa tiệc ở hồ bơi sắp tới, Tống Huyên Hòa bắt đầu tìm chuyện để nói: "Cậu biết bơi không?"
Nghe thấy giọng cậu, Tiêu Uyên Mục khẽ ngước mắt lên, hàng mi dài thẳng hướng về phía cậu, sau đó lại rũ xuống: "Không biết."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play