Nghĩ đến việc Tống Quốc Siêu đã đóng góp thêm không ít vào cái chết thảm thương của nguyên chủ, Tống Huyên Hòa gần như bật cười trước câu nói "không nỡ xuống tay" ấy.
"Hổ dữ không ăn thịt con" nhưng câu nói đó chẳng có tác dụng gì với Tống Quốc Siêu, một người đã sống hơn bốn mươi năm mà vẫn bị hai đứa con trai đè đầu cưỡi cổ.
Ngược lại, nếu có thể, ông ta có lẽ còn muốn tống khứ bọn họ ra khỏi Tống gia càng sớm càng tốt. Dù sao Tống thị chỉ có một, còn con trai thì ông ta muốn có bao nhiêu cũng không thành vấn đề.
Thực tế, bi kịch của nguyên chủ trong sách có liên quan không nhỏ đến việc Tống Quốc Siêu cố tình nuôi dưỡng cậu ta trở thành một kẻ vô dụng.
Sau này, khi biết Tống Huyên Hòa đắc tội với người thừa kế của Tiêu gia, ông ta đã lập tức lấy danh nghĩa "đại nghĩa diệt thân", không chỉ đuổi Tống Huyên Hòa ra khỏi Tống gia mà còn dâng cậu ta cho Tiêu Uyên Mục, hy vọng nhờ đó mà xoa dịu được sự phẫn nộ của hắn.
Tuy nhiên, Tống Quốc Siêu đã tính sai. Tiêu Uyên Mục là một người lạnh lùng, u ám và tính tình thất thường. Hắn có hàng ngàn cách để trả thù Tống Huyên Hòa, vậy cớ gì phải bận tâm đến "bức thư cầu hòa" từ Tống thị mà hắn đã chán ghét từ lâu?
Thế nên, hắn không những trực tiếp thả Tống Huyên Hòa, mà trong một bữa tiệc không lâu sau đó, hắn đã lạnh nhạt nhận xét trước toàn bộ giới thượng lưu ở đế đô về Tống gia: "Máu lạnh, vô tình."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT