Hoa Đăng cuối cùng minh bạch, vì sao trước kia đối mặt Thẩm Trú lại có cảm giác bất an mãnh liệt.
Bởi vì những lời đó cũng không phải là những gì hắn chân chính muốn nói. Hắn bình thản, lãnh đạm, đều chỉ vì áp chế đáy lòng sát ý.
Mà hiện tại, hắn không cần.
Mây đen chẳng biết đã che khuất bầu trời từ lúc nào, ánh trăng vốn mỏng manh bị che lấp, chốc lát cả đất trời tối tăm. Bóng đêm sâu thẳm giống như một luồng sương đen, khiến dáng người vốn đã đầy uy áp của Thẩm Trú trở nên càng thêm u tối.
Hắn đối diện với Hoa Đăng, dải lụa đỏ buộc tóc lướt qua khuôn mặt, màu máu chói mắt, tương phản rõ rệt với chiếc mặt nạ đồng thau nửa bên, đè nặng đôi mắt nặng trĩu, lạnh lẽo hơn cả gió rét tháng chạp.
Giờ khắc này, Hoa Đăng có thể nghe thấy rõ tiếng tim mình đập thình thịch.
Nàng siết chặt lòng bàn tay, cố gắng bình ổn hơi thở, sau đó nhìn về phía Thẩm Trú, không né tránh, nhẹ giọng hỏi: “Vậy ngươi muốn gi·ết ta sao?”
Nàng không hề nghi ngờ việc Thẩm Trú có thể thật sự giết nàng, nhưng nàng càng tin tưởng vào tôn chỉ của mình: có tiền có thể sai khiến ma quỷ. Nếu không được, nghĩa là tiền chưa đủ nhiều.
Nghe thấy lời nàng nói, ánh mắt Thẩm Trú khẽ lay động, đôi mắt giống như mặt nước tĩnh lặng kia rốt cuộc cũng hiện lên chút hơi thở của người sống, lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn: “Không phải ta đã bảo ngươi đừng đi theo sao?”
Hoa Đăng lập tức tiến lên một bước, giơ linh thạch trong lòng ra cho hắn xem: “Đây là 500 linh thạch, tiền thù lao cho ngươi.”
Vừa nói, nàng vừa không ngừng lấy đồ vật đã mua hôm nay từ càn khôn giới ra, thình thịch ném xuống đất, rất nhanh đã chất thành một ngọn núi nhỏ cao đến nửa người.
Nàng ngầm ý nói: “Những thứ này, những thứ này, cả những thứ này nữa, ngươi đều thấy chứ?”
Thẩm Trú: “Ta không mù.”
Hoa Đăng bật cười, nói: “Đều cho ngươi! Chỉ cần ngươi đồng ý yêu cầu của ta, sau này còn có nhiều hơn nữa!”
“Yêu cầu của ngươi?” Thẩm Trú đứng thẳng người hơn, đôi mắt dưới mặt nạ dường như đang đánh giá nàng, “— làm đạo lữ của ngươi, yêu cầu này sao?”
Chưa kịp để Hoa Đăng đáp lại, hắn hừ lạnh coi thường: “Nực cười đến cực điểm.”
Hoa Đăng truy hỏi ngay: “Tại sao?”
Thẩm Trú chỉ đáp: “Ta sẽ không song tu với bất cứ ai.”
Hoa Đăng nhíu chặt đôi lông mày. Nghe lại câu này, nàng chợt nhận ra điều gì đó bất thường.
Không với ai cả…
“A, ta hiểu rồi.” Nàng chợt bừng tỉnh, hiểu ra mọi chuyện.
“Ngươi hiểu lầm ý của ta rồi. Ta không hề muốn song tu với ngươi!” Nàng vội vàng giải thích, “Ý của ta là… ta cần một người giữ cái danh đạo lữ, chỉ vậy thôi.”
Chỉ vậy thôi sao?
Thẩm Trú đang mân mê trường kiếm thì khựng lại, cuối cùng cũng đưa mắt nhìn thẳng thiếu nữ trước mặt. Nàng mặc bộ y phục màu hạnh vàng, khoác áo choàng lông chồn, có lẽ vì chạy trốn lâu nên mái tóc đen lòa xòa hai bên má, lướt qua đôi mắt đen láy như đá hắc diệu.
Trời tháng chạp lạnh buốt, nàng lại chưa học được pháp thuật chống lạnh nên cứ giậm chân, xoa tay liên tục, mỗi lời nói ra lại thành một làn hơi trắng nhẹ. Rõ ràng là một tiểu thư sống trong nhung lụa, vậy mà lúc này trên mặt nàng không hề có chút khó chịu nào.
Từ đầu đến cuối, nàng vẫn mỉm cười nhìn hắn, dường như hoàn toàn phớt lờ cây kiếm trên tay hắn, cũng chẳng coi trọng lời đe dọa.
Thẩm Trú bắt đầu thấy hứng thú: “Ngươi không phải là người có Hợp Hoan Thánh Thể à?”
Thiếu nữ lộ vẻ ngạc nhiên, như thán phục thực lực của hắn: “Ta đã ngụy trang rồi, sao ngươi thấy được?”
Câu hỏi ngốc nghếch, hắn lười trả lời, dứt khoát chuyển sang đề tài khác: “Không song tu, vậy nàng cần gì ở ta?”
Nàng đáp một cách rất tự nhiên: “Ta cần người không muốn song tu với ta.”
Thẩm Trú: “?”
Sự im lặng hiếm hoi này khiến Hoa Đăng nhận ra cơ hội. Nàng di chuyển đôi chân đang cứng đờ, cố gắng tiến lại gần hơn, hai tay nâng linh thạch, tươi cười nói:
“Ngươi xem, thể chất của ta ngươi cũng đã phát hiện, khá đặc biệt, cho nên ta rất cần một bảo tiêu đáng tin. Ngươi không thấy mình rất thích hợp sao?”
“Bảo tiêu?”
Lần đầu tiên Thẩm Trú nghe thấy một yêu cầu hoang đường như vậy, chỉ là sát khí quanh thân cuối cùng cũng thu lại một chút, thần thức thăm dò xung quanh có phục kích hay không cũng dần dần rút về. Hắn dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, hỏi Hoa Đăng:
“Nàng thật sự biết ta là người thế nào sao?”
“Biết chứ, ngươi là Thẩm Trú, kiếm tu lợi hại nhất Tu Tiên giới, ta vẫn luôn sùng bái ngươi.”
Hoa Đăng thuận miệng nói, từ từ dụ dỗ, “Ta rất có tiền, mỗi tháng năm vạn, tuyệt đối không lỗ.”
Thẩm Trú rũ mắt, sau một lúc lâu, hắn lên tiếng.
“— Được. Ngươi đừng hối hận.” Dứt lời, hắn hơi ngừng lại, “Mười vạn.”
“Tám vạn!” Bản năng của một thương nhân khiến Hoa Đăng theo quán tính mặc cả.
Chợt nàng nhìn thấy đôi mắt nửa cười nửa không của Thẩm Trú, lập tức thấy không ổn, vội sửa lời: “Mười vạn, mười vạn thì mười vạn!”
Tim Hoa Đăng đang rỉ máu, thấy Thẩm Trú không tiếp tục tăng giá một cách ác ý, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, khó khăn lấy ra khế ước, rưng rưng sửa giá. “Vậy định rồi nhé, sau này ngươi là đạo lữ trên danh nghĩa của ta, không được đổi ý. Khế ước ta đã nghĩ sẵn rồi, lát nữa ngươi xem xong thì ký tên là được, một năm là bước khởi đầu, không có giới hạn!”
“Nhiều nhất ba tháng.”
Hoa Đăng cắn răng: “… Được thôi!” Trước cứ lừa người về đã rồi tính sau.
Như vậy, trong rừng cây hai người dưới ánh trăng lạnh lẽo cùng nhau đọc khế ước, sau đó ký tên.
Cân nhắc tới yêu cầu của Thẩm Trú, họ còn cố ý thêm vào một điều: “Trong thời gian này, tuyệt đối không được ép buộc đối phương (Thẩm Trú) có hành vi song tu.”
Đọc xong 47 điều, dấu tay của Thẩm Trú in lên trang cuối cùng. Hoa Đăng lập tức ôm khế ước vào lòng, ngẩng đầu cười tươi như một con cáo nhỏ.
“Sau này, chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây, bất kể gặp phải nguy hiểm gì, ngươi đều phải tới cứu ta.”
Thẩm Trú lạnh nhạt “Ừ” một tiếng. Lấy tiền làm việc, đạo đức nghề nghiệp này hắn vẫn có… có lẽ.
Hoa Đăng trút được gánh nặng trong lòng, cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, cuối cùng cũng không nhịn được mà châm chọc: “Không ngờ tới, ngươi cũng rất coi trọng trinh tiết của mình đấy.”
Nàng còn chưa nói gì, hắn đã bận tâm chuyện song tu. Khiến nàng đã từng nghiêm túc suy nghĩ nguyên nhân hắn không đồng ý, thậm chí còn đoán rằng hắn có một “bạch nguyệt quang” chôn sâu trong lòng.
Kết quả, hóa ra chỉ vì hắn sợ bị làm bẩn sự trong sạch!
“Ta trông giống người sẽ cưỡng ép ngươi sao?”
Đối mặt với câu chất vấn đầy tiếc nuối của nàng, Thẩm Trú bình thản đáp: “Công pháp ta tu luyện, cần người có nguyên dương cường thịnh mới có thể nắm giữ.”
Thôi, lại là vì luyện công, đúng là một tên cuồng kiếm. Bỏ chuyện đó sang một bên, tâm trạng Hoa Đăng vẫn rất tốt. Vừa đi về phía bìa rừng, nàng vừa nói: “Ngươi có muốn hỏi ta gì không?”
Thẩm Trú không nhanh không chậm đi bên cạnh nàng, chợt nhớ ra gì đó, hỏi: “Ngươi làm sao tìm được ta?”
“Cái này à.” Hoa Đăng đang cúi đầu lục ví tiền, lấy ra một miếng thịt khô, “Hoa gia lớn mạnh như vậy, tìm ngươi một người chẳng phải dễ dàng?”
Thẩm Trú trầm mặc nhìn nàng: “Ta hỏi, làm sao nàng tìm được ‘Thẩm Trú’?”
Hành động nhét thịt khô vào miệng của Hoa Đăng khựng lại.
Nàng đã quên mất. Bên ngoài Thẩm Trú luôn dùng tên giả là “Thẩm Dạ”, tu vi cũng được khống chế ở Kim Đan kỳ hoàn hảo, nên mấy ngày đầu mới không có tin tức của hắn.
Nếu không nhờ có hệ thống, nàng căn bản không thể nhận ra người này là Thẩm Trú.
Não bộ nhanh chóng hoạt động, nàng chậm rãi nhai, giả vờ như không có chuyện gì: “Chuyện này khó lắm sao? Ngươi dùng tên giả cũng không để ý, ngày với đêm chẳng sợ người khác không phát hiện được à?”
Thẩm Trú: “… Ừ.”
…
Hai tỳ nữ của Hoa Đăng là Nguyệt Nguyệt và Nguyệt Mãn đã nhận được tin, sớm đánh xe đuổi đến ngoại thành, đón được Hoa Đăng.
Nhìn thấy Thẩm Trú, các nàng không hỏi nhiều, sắc mặt bình thường đứng đợi bên cạnh, mời hai người lên xe.
Thẩm Trú đi nhanh, chân dài bước một cái đã vào trong. Hoa Đăng vội vã đi theo, từ phía sau cố gắng thò đầu ra: “Ngươi làm gì mà đi nhanh vậy? Sau này phải đi theo sau ta.”
“Ừ.”
Thẩm Trú vừa đồng ý, lại nghe nàng được voi đòi tiên: “Cả chuyện xuống xe ngươi phải xuống trước ta, đi đường phải đi sau ta nửa bước, ngày thường phải gọi ta là Hoa Đăng tiểu thư.”
Giọng nói líu lo, trong trẻo ngọt ngào, như một con sơn ca bay bên tai hắn. Thẩm Trú nghiêng người, nhường nàng đi trước.
Hoa Đăng hài lòng gật đầu, đi qua gian ngoài, lập tức tiến vào thùng xe chính.
Vừa vào, hơi ấm đã ùa tới, nàng cởi áo choàng ra, phát ra tiếng thở phào thoải mái.
Hoa gia hợp tác với nhiều môn phái tu tiên, còn là người phát ngôn của Đàn Tiên Minh tại thành Dương Châu, kinh doanh đủ mọi ngành nghề, có thể nói là một nhà cự phú chính hiệu. Đến cả cỗ xe ngựa đi ra ngoài cũng xa hoa ngoài sức tưởng tượng của người khác.
Bề ngoài xe ngựa không lộ vẻ gì, nhưng bên trong dùng pháp thuật không gian nên vô cùng rộng rãi, được chia thành ba tầng bởi những cánh cửa gỗ chạm khắc. Tầng trong là phòng chứa đồ, tầng ngoài là nơi Nguyệt Nguyệt và Nguyệt Mãn đợi lệnh, thậm chí bao gồm một nhà bếp nhỏ để có thể đáp ứng mọi nhu cầu của Hoa Đăng bất cứ lúc nào.
Bản thân nàng ở trong thùng xe, to gần bằng phòng của nàng ở Hoa phủ, đầy đủ giường, bàn, tủ.
Thẩm Trú lẽ ra nên ngồi ở bên ngoài, nơi đó có bàn ghế rảnh rỗi. Hoa Đăng nghĩ nghĩ, vẫn vẫy tay bảo hắn vào, tiện thể nhịn đau nhường cho hắn một chiếc sập mỹ nhân mà nàng yêu thích.
Trên sập có gối ôm mềm mại, còn có mấy con thú nhồi bông mà nàng mô phỏng từ trí nhớ, ví dụ như chuột Capybara và thỏ Benny.
Nhìn thế nào, chúng cũng không hợp với vẻ ngoài lạnh lùng của Thẩm Trú. Nhưng hắn làm như không thấy, không khách khí dựa vào đó, chiếc gối dựa nhỏ bị ép bẹp ở sau lưng, hắn còn nhấc chiếc gối nhung chồn màu hồng nhạt lên, đầy hứng thú đặt trên đùi.
Hoa Đăng dùng hết sức, cứu con búp bê gấu trúc nhỏ mà nàng yêu nhất ra khỏi người hắn.
Thẩm Trú liếc mắt, không tỏ ý kiến với con vật xấu xí lại có nét dễ thương này, chỉ hơi dịch ra xa một chút, có vẻ có chút ghét bỏ một cách vi diệu.
Hoa Đăng ôm con gấu trúc ngồi xuống chiếc sập khác. Nàng vẫn đang chờ Thẩm Trú lên tiếng, hỏi một vài vấn đề như tại sao nàng lại xuất hiện, rốt cuộc là ai, nhưng đối phương dường như hoàn toàn không để tâm đến con người nàng, thế mà lại bắt đầu vận chuyển chu thiên tu luyện.
Hoa Đăng: “…”
Mấy người ở Tu Tiên giới này “trâu ngựa” vậy sao?
Bất đắc dĩ, nàng chủ động xích lại gần, móc ra đĩa truyền tin lắc lư trước mắt hắn: “Ngươi đâu? Kết bạn một chút đi, tiện liên lạc sau này.”
Thẩm Trú mở mắt nhìn, nói: “Không có.”
Hoa Đăng: “… Không hổ là ngươi.”
Cũng may thứ này nàng có rất nhiều, liền bảo tỳ nữ tặng cho Thẩm Trú một cái.
“Biết dùng không? Không biết ta dạy cho ngươi.”
“Biết.” Ngón tay thon dài của Thẩm Trú tùy ý lướt qua.
Thấy hắn thao tác khá nhanh nhẹn, Hoa Đăng không bận tâm nữa. Hóa ra thật sự là vì không có tiền nên mới không mua, người này rốt cuộc nghèo đến mức nào.
Một lát sau, Thẩm Trú loay hoay thành công, hai người trở thành bạn tốt.
Thẩm Trú: “Từ Từ Đăng Đăng Đăng?”
Hoa Đăng mặt không cảm xúc: “Không cần đọc tên mạng của ta, cảm ơn, ngại lắm.”
Thẩm Trú tùy tiện thu hồi đĩa truyền tin: “Được, Từ Từ Đăng Đăng Đăng.”
Hoa Đăng trợn mắt nhìn.
“Cốc cốc.” Hai tiếng gõ cửa vang lên, Nguyệt Nguyệt và Nguyệt Mãn cúi đầu đẩy cửa vào, đặt điểm tâm và trà lên bàn rồi lặng lẽ rời đi.
Điểm tâm đều là những món Hoa Đăng thích ăn, nàng lập tức vui vẻ trở lại, bưng một ly trà dựa vào sập, tư thái tao nhã mà lướt qua lớp bọt trà: “Hiện tại ngươi tu vi gì?”
Thẩm Trú lạnh nhạt nói: “Ngươi không phải hiểu biết về ta lắm sao?”
“Hiểu biết đến đâu cũng phải hỏi lại cho chắc chắn chứ, ngươi nói đi?”
Thẩm Trú lại nhắm mắt,hờ hững nói: “Hiện tại là Hợp Thể hậu kỳ.”
Tay Hoa Đăng run lên, suýt nữa bị nước trà làm bỏng.
Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Hợp Thể, Độ Kiếp.
Nàng cách Thẩm Trú còn xa như Nam Hải đến Bắc Hoang. Nhưng không sao, Thẩm Trú đã tu luyện lâu như vậy, còn nàng chỉ mới bắt đầu.
Ổn định lại tinh thần, nàng giả cười nói: “Ngài bao nhiêu tuổi rồi?”
“24 thôi.”
Trời ơi! Đồng tử Hoa Đăng giãn to: “Trẻ như vậy? Ta không tin!”
Cần biết rằng tuổi tác trong Tu Tiên giới không phải tính bằng trăm năm, mà là bằng ngàn năm. Tu vi 24 năm mà có thể nghiền ép một đám lão quái vật tu hơn ngàn năm, nghĩ thế nào cũng thấy không thể tưởng tượng.
“Hiện tại, hẳn là tính là 24.” Thẩm Trú nói một cách nhẹ nhàng.
Hoa Đăng nhớ lại những lời đồn về hắn trong sách. Nào là đại năng chuyển thế, huyết mạch thần cấp, kiếm tiên sống lại, chắc chắn có một cái là thật.
Nàng thở dài một hơi, quyết định không bận tâm những vấn đề gây ảnh hưởng đến sự tự tin này nữa. Nàng bắt đầu săm soi Thẩm Trú: “Ngươi xem bộ quần áo này của ngươi, mộc mạc quá, khi làm đạo lữ của ta không thể mặc như vậy được.”
“Quần áo ta đã chuẩn bị sẵn rồi, ngươi lập tức thay đi. Sau này mỗi ngày đều phải mặc một bộ khác nhau, ta nhìn mới thích.”
“Cả kiểu tóc, bao cổ tay, giày… tất cả đều phải thay!”
So với mười vạn linh thạch, những thứ này đối với Thẩm Trú thật ra chẳng là gì cả. Hắn rất bình thản đồng ý. Hoa Đăng lại hướng ánh mắt về phía cây kiếm bên cạnh hắn: “Cây kiếm này…”
Nàng nghĩ nghĩ, kiếm của kiếm tu hẳn là rất quan trọng, miễn cưỡng sửa lời: “Cái này để vào giới tử không gian đi, ngày thường không cần vác ra ngoài.”
Nàng nhớ trong sách có nói, từ Hóa Thần trở lên là có thể có giới tử không gian, Thẩm Trú chắc chắn cũng vậy. Đối phương không phản bác, nàng coi như hắn ngầm đồng ý, liền đứng dậy, đi một vòng quanh hắn.
“Trên người ngươi không quen mang trang sức sao, sao ngay cả ngọc bội cũng không có? Chỗ ta còn có mấy miếng ngọc quyết, ngươi… có chuyện gì vậy?!”
Một tiếng nổ chói tai vang lên từ bên ngoài xe, ngay sau đó xe ngựa chấn động dữ dội, linh mã hí vang, thùng xe gần như nghiêng 90 độ. Hoa Đăng không đề phòng, chân trượt về phía trước, thẳng tắp lao về phía Thẩm Trú.
Trong lòng nàng hiên lên ngàn vạn câu chửi rủa, nhưng lại thấy Thẩm Trú căn bản không tránh, vẫn giữ nguyên tư thế cũ, lưng dựa vào vách tường sập đầu hơi ngước lên, mặc cho nàng nhào đến.
Ngay trước khi mũi nàng sắp đâm vào ngực hắn, Hoa Đăng kịp thời hãm lại quán tính, hai tay chống xuống, tạo thành một thế cân bằng tinh xảo ở hai bên người hắn. Với tư thế kỳ quái đó, hơi thở Hoa Đăng như ngưng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Thẩm Trú sinh ra đã cao, khi đứng cao hơn nàng một cái đầu, bây giờ nàng vẫn phải ngước nhìn. Đập vào mắt là hầu kết nhô ra và chiếc cằm sắc bén của hắn. Giữa khoảng cách gần gũi, nàng thậm chí có thể cảm nhận được nhịp thở của hắn, nhẹ nhàng, đều đặn. Hơi thở của nàng cũng được kích hoạt trở lại, chỉ là có chút nóng bỏng một cách khó nhận ra.
Giữa lúc giằng co, Thẩm Trú khẽ cử động đôi chân bị chặn, so với sự bối rối của người trước mặt, hắn có vẻ tương đối bình tĩnh.
Giọng Nguyệt Nguyệt vọng từ gian ngoài vào: “Xin lỗi tiểu thư, vừa rồi có một tu sĩ đụng vào xe ngựa, linh mã hoảng sợ, chúng nô tỳ đang trấn an.”
Xe ngựa vẫn còn tiếp tục chòng chành, Hoa Đăng cố sức giữ thăng bằng, cứng cổ hỏi: “Người đó thế nào rồi?”
“Cũng không sao, đã bay đi rồi.”
Hoa Đăng lười so đo, nói: “Biết rồi.”
Vừa quay đầu, nàng thấy Thẩm Trú cũng đang nhìn mình, lười biếng và tùy ý: “Ta đã nói không song tu với ai, nhào vào lòng ta cũng vô dụng thôi.”
… Mắt nào của ngươi nhìn ra đây là nhào vào lòng! Hoa Đăng tức đến muốn cắn hắn, người này không mở miệng thì như hũ nút, vừa mở miệng ra thì quả thật không thể nào đánh hơn được.
Đang lúc nàng căm giận chuẩn bị đáp trả, bỗng nhiên phát hiện một chuyện càng không thể chấp nhận.
Ngay vừa rồi, để tránh tiếp xúc với nàng, Thẩm Trú lại giơ linh lực tráo lên ngay khoảnh khắc nàng nhào tới, ngăn cách hoàn toàn thân thể nàng, hai người kỳ thực không hề chạm vào nhau một chút nào.
Ngươi có bệnh da liễu, bị người chạm vào một chút là sẽ chết sao!
Sống mấy chục năm, trước giờ chỉ có người khác cố ý tiếp cận rồi bị nàng xua đuổi, gặp phải sự ghét bỏ như vậy thật là lần đầu tiên.
Hoa Đăng hoàn toàn tức đến bật cười, nhất thời không biết xuất phát từ lửa giận hay lòng hiếu kỳ, thế mà lại hành động bộc phát, vươn tay nhanh chóng lột chiếc mặt nạ của Thẩm Trú. Nàng muốn xem thử, rốt cuộc phía dưới đó là người hay quỷ.