U Châu nằm ở phía Đông Bắc, tháng Chạp đúng lúc gió lạnh thổi tuyết.
Khi Hoa Đăng sau chặng đường ngàn dặm vội vã đến nơi, dù chưa có tuyết rơi nhưng trời cũng chẳng ấm áp hơn là bao. Gió lạnh như dao cứ thổi đến từ bốn phương, nàng lặng người hít vào một hơi, bọc mình trong bộ quần áo mùa đông dày cộp, tay ôm lò sưởi, theo đám người đi tới.
Một tòa nhà đồ sộ hiện ra trước mắt, ba chữ "Đấu trường" trên cột đá đặc biệt bắt mắt. Đám người xếp hàng ngay ngắn, lần lượt soát vé bước vào. Hoa Đăng đứng ở hàng đầu, uể oải móc vé ra, suy nghĩ theo gió tản mát.
Mười lăm ngày trước, khi nàng lên đường tìm kiếm Thẩm Trú, nàng tuyệt đối không ngờ mình lại lạc đến mức này.
Ban đầu nàng tưởng rằng dựa vào tài sản của Hoa gia, nhiều nhất là ba ngày có thể tìm được Thẩm Trú. Ai ngờ hắn lại giống như mèo vờn chuột, lúc thì xuất hiện ở Thanh Châu, lúc lại đi đến Việt Châu cách đó vạn dặm, còn khó bắt hơn cả cá chạch.
Chiều tối hôm qua, nàng nhận được tin, Thẩm Trú đã đăng ký tham gia "Đại hội bách nhân tranh tài" ở thành Lâm Sơn, U Châu. Nàng lập tức phái người dưới đi mua vé, rồi suốt đêm ngồi xe tới.
Thậm chí để đi nhanh hơn, nàng đã đổi hai con ngựa thành bốn, trên đường suýt nữa thì làm cho ngựa chết vì mệt.
Đến nơi, nàng không kịp nghỉ ngơi, chưa kịp uống một ngụm nước đã vội vàng chạy tới xếp hàng, sợ lại lỡ mất cơ hội tốt với Thẩm Trú.
May mắn là lần này nàng đã đuổi kịp. Trận đấu còn phải một lúc nữa mới bắt đầu. Vào khán đài, tìm một chỗ có tầm nhìn thoáng đãng ngồi xuống, ánh mắt nàng không ngừng đảo quanh, cố gắng tìm ra Thẩm Trú.
Người đàn ông ngồi cạnh nàng chào hỏi: “Ngươi cũng tới xem cuộc thi bách nhân tranh tài à? Cảnh tượng đó máu me lắm đấy, ngươi chịu được không?”
Hoa Đăng quay đầu liếc hắn một cái, rồi lại quay đi, thản nhiên nói: “Chịu được hay không thì lát nữa sẽ biết.”
Người đàn ông lại trong cái liếc mắt của nàng, dường như bị mê hoặc, không kìm lòng được vươn tay: “Xin hỏi tôn tính đại danh mỹ nhân là...”
Rắc.
Cùng với tiếng xương vặn vẹo, người đàn ông ôm lấy cổ tay kêu lên thảm thiết, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lùi xa ba thước.
Hoa Đăng còn tốt bụng dùng thuật chữa trị giúp hắn nắn xương lại.
Nàng dù sao cũng đã ở Trúc Cơ kỳ, việc chỉ làm hắn trật khớp không gãy xương đã là một hành động nhân từ rồi.
Người đàn ông kia cuối cùng cũng hiểu ra mình đã đụng phải người tu tiên, thoáng chốc im như chim cút, dù đối phương có đẹp đến mấy cũng không dám nhìn thêm lần nữa.
Mười lăm phút sau, khán đài gần như đã chật kín người, các thí sinh cũng lần lượt chuẩn bị vào sân.
"Bách nhân tranh tài", đúng như tên gọi, mỗi lần có hàng trăm thí sinh. Luật chơi chỉ có một: Người cuối cùng đứng vững sẽ là người chiến thắng.
Người thắng có thể nhận được một ngàn linh thạch, xét về quy mô và mức độ tàn khốc của trận đấu thì số tiền đó thực sự không nhiều.
Kết hợp với biểu hiện của Thẩm Trú ở chợ sáng lần trước, Hoa Đăng cảm thấy, hắn có lẽ thật sự rất thiếu tiền.
Trùng hợp thay, nàng chẳng có gì nhiều, chỉ có tiền là dư dả.
Một trăm thí sinh lần lượt tiến vào sân. Hoa Đăng đợi một lúc, quả nhiên phát hiện ra bóng dáng Thẩm Trú.
Hắn có vóc người cực cao, nổi bật giữa đám đông như hạc giữa bầy gà. Chiếc mặt nạ đồng trên mặt hắn càng tạo nên một phong cách riêng, khiến người ta khó lòng không chú ý.
Nửa tháng không gặp, hắn vẫn là bộ bạch y giản dị đó, tóc đen được buộc bằng một dải lụa đỏ, đuôi tóc rủ xuống ngang hông, nhẹ nhàng đung đưa theo từng bước chân.
Từ góc nhìn của Hoa Đăng, nàng có thể thấy không ít người đều đang lén lút đánh giá hắn. Có lẽ họ cảm thấy hắn bước đi vững vàng, khí chất phi phàm, coi hắn như một đối thủ đáng gờm.
Nhưng rất nhanh sau đó, ánh mắt những người này liền đồng loạt rời đi. Không vì gì khác, mà thật sự là Thẩm Trú quá đỗi trầm mặc, nội liễm đến mức không hợp với một đám thí sinh đầy sát khí như dã thú xung quanh.
Bất kể người khác có khiêu khích thế nào, hắn trước sau không rút kiếm, không nói lời nào, chỉ đứng ở góc thờ ơ, chưa từng để lộ một tia sát khí nào.
Nơi này gọi là đấu trường, cứ ngỡ chỉ cần đánh gục đối thủ là được, nhưng thực tế không lâu sau liền biến thành cuộc chiến sinh tử. Mà một người không có sát ý thì tuyệt đối không thể sống sót đến cuối cùng.
Trong giây lát, lệnh hiệu vang lên, cuộc loạn chiến trăm người bắt đầu, cả trường đấu sôi sục.
Thẩm Trú cuối cùng cũng có động tác. Hắn không nhanh không chậm bước ra một bước, từ góc đi vào rìa chiến trường, hai tay buông thõng, trọng tâm lùi về phía sau, một tư thế rất thư thái.
Lần trước thấy hắn là có kiếm mà không có vỏ, lần này lại ngược lại, trên eo chỉ treo vỏ kiếm. Hoa Đăng nghĩ, không biết là quán chủ nào tốt bụng đã bán cho hắn với giá giảm tám phần.
Khi ý nghĩ này vừa nảy ra rồi biến mất, tiếng ồn ào khắp sân đột nhiên im bặt.
Hoa Đăng không rõ nguyên do mà nhìn sang, phát hiện trận đấu đã kết thúc.
Đấu trường trăm người biến thành đấu trường một người, 99 người quỳ rạp dưới đất r*n rỉ, chỉ còn Thẩm Trú sừng sững không đổ.
Người xem và trọng tài đều há hốc mồm kinh ngạc.
Người đàn ông bên cạnh "ồ" lên một tiếng, chửi rủa: “Này còn tốn tiền xem cái quái gì nữa!” Nói là máu me đâu?!
“Chà...” Hoa Đăng kinh ngạc không kém gì hắn.
Vừa rồi nàng nhìn rất rõ, Thẩm Trú vậy mà ngay cả pháp thuật cũng chưa dùng, thực sự chỉ dựa vào một chiếc vỏ kiếm mà trong vòng ba giây đã đánh bại tất cả mọi người. Ngay cả đối với người tu tiên mà nói, độ khó cũng không thua gì một bà lão 70 tuổi đánh gục Mike Tyson.
Trong thoáng chốc nàng cảm thấy hoang mang, đối với thực lực của Thẩm Trú có một đánh giá mới, gấp không chờ nổi lao xuống khán đài, đi sảnh ngoài tìm kiếm bóng dáng Thẩm Trú.
Khi nàng chạy tới, Thẩm Trú vừa lĩnh tiền thưởng xong đang đi ra ngoài cửa. Hoa Đăng mấy bước dài vọt tới trước mặt hắn, giơ tay chặn hắn lại.
Động tác có chút lớn, chiếc lắc tay đào hoa trên cổ tay lung lay lộ ra, nàng lại nhanh chóng giấu đi. Đây là do một tu sĩ đi ngang qua tặng khi nàng năm tuổi, có thể che giấu thể chất của nàng, nàng còn không nghĩ bại lộ sự đặc biệt của mình.
Vô cớ bị người ngăn lại, Thẩm Trú cũng không có phản ứng gì, chỉ hơi hơi rũ xuống lông mi, chờ đợi nàng giải thích.
Hoa Đăng nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Thẩm Trú đạo hữu, ngươi hiện tại có đạo lữ hoặc là người nào đó ngươi thích không?”
Nghe được tên mình, Thẩm Trú nhìn nàng một cái, sau đó nói: “Không.”
Hoa Đăng hài lòng mỉm cười: “Vậy ngươi có để ý thêm một đạo lữ không?”
Thẩm Trú bình tĩnh hỏi lại: “Có ý tứ gì?”
Hoa Đăng hít sâu một hơi: “Ý của ta là, ngươi có nguyện ý hay không cùng ta kết làm đạo lữ?”
Sợ Thẩm Trú không đồng ý, nàng một hơi nói hết: “Ta hiện tại rất cần một người có tu vi vượt trội để làm đạo lữ, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có ngươi là thích hợp nhất. Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta có thể trả mỗi tháng năm vạn linh thạch. Đương nhiên, không có ý bao dưỡng ngươi, đây hoàn toàn là sự giao lưu hữu hảo giữa các đạo hữu.”
Nói xong đoạn dài này, nàng cảm thấy nhẹ nhõm không ít, nghĩ thầm Thẩm Trú tuyệt đối không thể từ chối điều kiện hậu hĩnh này.
Thẩm Trú quả thật không do dự nhiều, hắn nói: “Ta không cùng người song tu.”
“Ngươi đồng ý rồi… À?”
Ngạc nhiên một lát, Hoa Đăng hỏi: “Ngươi tu Vô Tình Đạo sao?”
Thẩm Trú nói một chữ "Không", rồi trực tiếp lướt qua nàng rời khỏi nơi này.
Hoa Đăng: “???”
Hai đời cộng lại cũng hiếm khi có lúc bị người khác từ chối, phản ứng đầu tiên của nàng chính là đi nắm lấy tay áo của Thẩm Trú, muốn hắn nói rõ ràng.
Nhưng mà vạt áo đó cứ như mây khói, lặng lẽ trốn đi khỏi lòng bàn tay nàng, dường như cực kỳ chán ghét bị nàng chạm vào.
Hoa Đăng: “…”
Nàng bị ghét bỏ rồi.
Bị ghét bỏ thật rồi!
Tính tình tiểu thư nổi lên, nàng lập tức xách váy đuổi theo.
“Ngươi vì cái gì không đồng ý? Ta còn có thể tăng giá! Tám vạn được không?”
“Ngươi không tu Vô Tình Đạo thì còn ý gì mà từ chối chứ?”
“Chẳng lẽ là cảm thấy ta không xứng với ngươi sao?”
Dù Hoa Đăng có đuổi theo sau mà kêu gọi thế nào, Thẩm Trú đều thờ ơ.
Nàng đuổi đến thở hồng hộc, khó hiểu mà hỏi hệ thống: “Thẩm Trú trong sách cũng là tính cách này sao?”
Hệ thống: “Ừm… Đại khái là vậy. Hắn trong sách quả thật không có nhiều đất diễn.”
Tuy không có đất diễn, nhưng cũng không đến mức kiệm lời như vàng thế này chứ. Hoa Đăng tổng cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng dù thế nào, nàng đã không còn lựa chọn nào khác. So với việc để nàng quay về đi theo cốt truyện, thà nàng đi tìm chết sớm còn hơn.
Thẩm Trú thật ra không chút nào quan tâm nàng bên này như nào, rời đi đấu trường sau liền nhanh hơn bước chân, hướng tới cuối đường - một tòa cao lầu mà đi. Hoa Đăng tùy ý liếc mắt liền vội vàng đuổi kịp, hoàn toàn không chú ý bảng hiệu trên đó có ba chữ lớn "Phi Yên Các". Chờ vào cao lầu, nàng mới phát hiện không đúng lắm.
Xung quanh có chút quá mức an tĩnh, mỗi người đều đang nghiêm túc nhìn chằm chằm đĩa đưa tin trong tay, hoặc là quyển trục lớn trên tường, không ai nói chuyện với nhau, cũng không ai để ý đến người khác. Có vài ánh mắt hướng về nàng, mang theo ý vị dò xét. Nàng đi mau hai bước theo sát Thẩm Trú, nhỏ giọng kêu lên: “Thẩm ——”
Chữ phía sau đột nhiên không phát ra tiếng.
Nàng mở to hai mắt, trước mặt chỉ có bóng dáng Thẩm Trú. Yết hầu giống như bị khúc gỗ chặn lại, không nói nên lời, cũng khó có thể hít thở. Tay chân trở nên không nghe sai bảo, mang nàng vô cùng cứng đờ mà đi lên thang lầu.
Là Thẩm Trú làm sao? Đây là thuật gì?
“Thuật con rối.” Hệ thống tri kỷ mà giải thích.
Chờ tới lầu hai, Thẩm Trú tiện tay xé Huyền Thưởng Lệnh đồng thời, buông ra sự khống chế đối với nàng, nhàn nhạt mà xoay người.
Hoa Đăng che lấy cổ thở dốc, chỉ trích nói: “Ngươi làm gì? Định ám hại ta à?”
Thẩm Trú nói: “Ngươi biết đây là địa phương nào không?”
Hoa Đăng hồi tưởng lại chữ trên bảng hiệu: “Phi Yên Các?”
Thẩm Trú nâng nâng cằm, ý bảo nàng xem trên tường quyển trục.
Hoa Đăng vì thế đi theo nhìn lại.
Chỉ thấy tin tức không ngừng biến ảo trên quyển trục lớn, một cái tên thình lình hiện ra ——
Huyền Thưởng Lệnh, đệ nhất danh, Thẩm Trú.
Tiền thưởng: 7800 vạn.
Phi Yên Các, nơi mua bán việc giết người.
Hoa Đăng yên lặng mà im miệng. Nàng nói: “Ta đã biết, ở đây sẽ không gọi tên của ngươi.”
Thẩm Trú: “Không cần đi theo ta, ta sẽ không đồng ý.”
Đây là hắn nói câu dài đầu tiên với Hoa Đăng.
Ngữ khí bình đạm đến gần như quỷ dị.
Hoa Đăng chớp mắt một cái, khi hắn nhấc chân rời đi, lại không có theo lời mà ở lại tại chỗ, mà là một lần nữa chạy chậm theo sau.
“Ngươi hiện tại không đồng ý là vì chưa thấy qua tài lực của ta, lát nữa ngươi tuyệt đối sẽ hối hận!” Hoa Đăng nắm chặt tay thề.
“Ký chủ, hay là từ bỏ đi.” Hệ thống nhìn không được khuyên nhủ nàng, “Kỳ thật đi theo cốt truyện cũng không khó đến vậy, hơn nữa các nam chính của ngươi phần lớn đều… Ách, khá là nhân cách hóa.”
“Ta không!” Hoa Đăng ngược lại càng kiên định ý tưởng, “Hắn càng từ chối ta, càng chứng tỏ hắn có thể thoát khỏi ảnh hưởng của Hợp Hoan Thánh Thể, ta nhất định phải dùng tiền bắt lấy hắn!”
Nàng mới không cần chơi những trò kỳ quái với đủ loại nam nhân kỳ lạ đó!
Hoa Đăng nói được thì làm được.
Chờ Thẩm Trú bước vào Binh Khí Các, nàng lập tức nhấc chân đuổi kịp, ngọc bài chứa linh thạch dự trữ đã sớm được điều tới tay.
Nàng sinh ra đã diễm lệ, quần áo càng lộng lẫy phi phàm, ngay cả đôi giày nàng mang cũng là loại gấm vóc Nguyệt Hoa đặc sản Việt Châu, có thể nói toàn thân không có chỗ nào là không tinh xảo.
Chủ tiệm nhìn thấy liền biết có khách lớn, vội vàng tiến lên nịnh nọt. Nhưng khi quay đầu nhìn thấy Thẩm Trú đi cùng Hoa Đăng, không khỏi thầm nghĩ, hiển nhiên coi hắn như một kiếm sĩ nghèo đi cùng phú bà.
Hoa Đăng đâu thèm để ý những chuyện này, đôi mắt chỉ chăm chăm nhìn Thẩm Trú. Hắn nhìn cái gì nàng liền theo mua cái đó, cuối cùng cơ hồ mua không nửa cái tiệm. Khi ra cửa, chủ tiệm suýt nữa thì quỳ xuống cảm ơn nàng.
Thẩm Trú vẫn không thấy khác thường, phảng phất phía sau căn bản không có Hoa Đăng người này, nên đi đâu thì đi đó, nên làm gì thì làm gì.
Hoa Đăng theo hắn cả ngày, mua không biết bao nhiêu thứ. Chiều tối, hắn cuối cùng cũng không nán lại nữa, ra khỏi cửa thành, xem tư thế là chuẩn bị đi giết người trên Huyền Thưởng Lệnh.
Tiến vào khu rừng rậm rạp loanh quanh ngoài thành, Hoa Đăng liền ý thức được không ổn.
Không chờ nàng đi bắt lấy Thẩm Trú, quả nhiên thấy hoa mắt, Thẩm Trú thân ảnh biến mất tại chỗ, vô ảnh vô tung.
Hoa Đăng: “……”
Nàng ảo não mà dậm chân, đồ vật còn không có đưa ra đi, lát nữa tìm Thẩm Trú lại phải tốn rất nhiều công sức, không chừng Dược Thanh Tông có thể sẽ bắt nàng về trước.
“Nha, từ đâu ra một mỹ nhân thế này?” Một giọng nói ghê tởm vang lên phía sau, phá vỡ sự tĩnh lặng này.
Một giọng khác nói: “Hôm nay vận khí không tồi nha, có thể để chúng ta anh em thỏa thích vui vẻ một phen.”
À, lại đến nữa rồi, Hoa Đăng không biểu cảm xoay người, nội tâm không hề gợn sóng. Đây là hiệu ứng của nữ chính, cũng là lý do trước đây nàng rất ít ra ngoài.
Đối diện đứng hai tu sĩ cầm đao. Hoa Đăng một thân pháp bảo, thật ra không sợ lắm, nhưng để an toàn vẫn hỏi một tiếng: “Hệ thống, hai tên ngốc này tu vi gì?”
Hệ thống quét qua: “Cả hai đều là Kim Đan kỳ.”
Hoa Đăng trầm trọng nói: “Xem ra, thực lực của bọn họ có thể ở trên ta.”
Hệ thống: “……”
Chuyện này chẳng phải rõ ràng rồi sao?
Thấy hai người sắp lao đến, Hoa Đăng quay đầu liền kêu: “Cho ngươi 500 linh thạch, giúp ta giết bọn chúng!”
Hai người kia lập tức cười nói: “Tiểu mỹ nhân nói chuyện với ai thế? Ở đây chỉ có chúng ta thôi nha… Ô ô ô! Ai đâm vào mông lão tử thế!”
Còn có thể là ai, đương nhiên là Thẩm Trú, người trong mắt chỉ có linh thạch.
Khi hắn xé Huyền Thưởng Lệnh, Hoa Đăng tình cờ liếc thấy, số tiền treo thưởng chỉ có 300 linh thạch, cho nên nàng cố ý tăng giá, chỉ đánh cược Thẩm Trú có thể nghe thấy, và sẽ đến.
Nàng đã cược đúng. Thẩm Trú xuất hiện cực nhanh, động tác giết người cũng cực nhanh. Tay nâng kiếm hạ, vậy mà một giọt máu cũng không bắn ra.
Vừa vặn Hoa Đăng cũng có chút thói ở sạch, đối với điều này càng vừa lòng, ôm linh thạch liền chạy qua đi.
Bỗng nhiên, một trận gió lạnh thổi qua, nàng rùng mình một cái. Khi thấy rõ trạng thái của Thẩm Trú, cái lạnh trong người thế nhưng còn sâu hơn lúc trước.
Người trên mặt đất đã chết hẳn, sát khí quanh thân Thẩm Trú lại chưa thu liễm, kinh nghiệm chiến trường, máu và hàn khí tất cả đều hướng về phía Hoa Đăng mà va đập, suýt nữa khiến máu nàng đông lại.
Bước chân Hoa Đăng dần dần chậm lại, sau đó dừng hẳn.
Nàng có trì độn đến mấy cũng có thể ý thức được, hiện tại Thẩm Trú và lúc trước hoàn toàn khác biệt. Nếu nói trước đó hắn là một thanh kiếm được cất gọn trong vỏ, thì bây giờ không thể nghi ngờ đã bộc lộ mũi nhọn, khiến người ta sợ hãi.
Xung quanh vắng vẻ không một tiếng động, chỉ có tiếng gió thổi qua rừng cây xào xạc. Thẩm Trú tùy ý rút thanh kiếm đang cắm trên thi thể, quay đầu nhìn lại đây.
Tấm mặt nạ đồng thau trên mặt hắn ánh lên vẻ lạnh lẽo, nhìn xuống từ trên cao, đọc từng chữ một cách lạnh nhạt: “Ngươi hình như còn chưa phát hiện.”
“—— Ta có thể giết bọn họ, bây giờ cũng có thể giết ngươi.”
Mỗi một chữ, đều là sát khí không chút nào che giấu.