Trong nguyên tác, Thẩm Trú chưa bao giờ tháo mặt nạ ra, điều này khiến Hoa Đăng vẫn luôn nghi ngờ rằng liệu hắn có khiếm khuyết gì đó trên mặt, chẳng hạn như vết bớt hoặc sẹo bỏng hay không.

Nghĩ tới đó, nàng không khỏi lộ vẻ hối hận.

Nàng không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của Thẩm Trú, càng không muốn phá vỡ mối quan hệ hợp tác giữa hai người.

May sao những lo lắng đó chỉ là thừa thãi. Khi nàng nơm nớp lo sợ ngước mắt lên, nàng thấy Thẩm Trú chẳng buồn đưa tay ra ngăn cản nàng.

Hắn thờ ơ với khuôn mặt của mình, giống như cách hắn xử tử một cái xác, mặc cho người khác đánh giá.

Hoa Đăng chớp mắt, rồi từ từ nhìn ngắm. Khi nhìn thấy rõ dung nhan của hắn, đồng tử nàng co lại, đến hơi thở cũng tạm thời quên đi.

Trước đó, nàng đã tưởng tượng Thẩm Trú có một khuôn mặt xấu xí, rồi lại nghĩ rằng có thể hắn sẽ rất đẹp. Nhưng giờ đây, nàng nhận ra rằng ngay cả khuôn mặt đẹp nhất nàng từng tưởng tượng cũng không thể sánh bằng một phần nhỏ của người trước mắt.

Trong xe im lặng, ánh đèn vàng ấm từ trên cao hắt xuống khuôn mặt lạnh nhạt của người đàn ông.

Có lẽ vì nhập đạo sớm, dung mạo hắn trông trẻ hơn tuổi. Hắn trông như mới hai mươi tuổi hoặc chưa tới, vừa có nét trầm tĩnh của người đàn ông trưởng thành, vừa có sự ngây ngô của một thiếu niên.

Khuôn mặt hắn có những đường nét thanh thoát, đẹp đẽ. Nhưng ngũ quan lại đối lập hoàn toàn, sắc sảo và sâu thẳm, toát lên vẻ ngạo mạn. Môi hắn màu hồng nhạt, sống mũi cao thẳng, có một chút gồ nhẹ ở giữa, khiến người ta đã nhìn qua thì khó lòng quên được.

Mọi đường nét đều rất đẹp.

Đặc biệt là đôi mắt kia, khi đã tháo mặt nạ, hoàn toàn lộ rõ.

Hoa Đăng chưa từng thấy một đôi mắt như vậy. Nó giống như một nét kiếm từ bức tranh thủy mặc, hình dáng đẹp tuyệt trần, khiến nàng nhớ đến lông vũ của chim huyền điểu. Đuôi mắt cong vút, con ngươi đen nhánh.

Nhưng đôi mắt ấy lại có một cái nhìn sâu thẳm, tĩnh lặng và sắc bén như băng.

Bị hắn lặng lẽ nhìn một lúc, Hoa Đăng lập tức cảm thấy khó thở, toàn thân bị bao trùm bởi một cảm giác áp bức khó tả.

Nàng ngoan ngoãn đưa cả hai tay dâng mặt nạ trả lại hắn, giả vờ như không có chuyện gì: "Ngượng quá, ngươi mang vào đi. Tay ta ngứa thôi."

Thẩm Trú không quan tâm mà đeo lại.

Phản ứng này hắn đã gặp quá nhiều.

Có lẽ vì hắn xấu xí, nên mỗi người nhìn thấy hắn đều có bộ dạng như nhìn thấy một con hồng thủy mãnh thú.

Xe ngựa lại trở nên yên lặng, bay suốt đêm về hướng Dược Thanh Tông.

Trong lúc này, Thẩm Trú tuân theo lời chỉ dẫn của Hoa Đăng, thay một bộ trường bào dài tay màu lam đen. Khi đọc sách, Hoa Đăng vẫn không nhịn được lén lút nhìn hắn.

Ban đầu nàng cảm thấy hơi khó chịu khi phải tốn tiền nuôi một "ông tổ", nhưng giờ thì khác. Là một người cực kỳ mê cái đẹp, nàng cảm thấy sung sướng.

Thảnh thơi lật xem quyển thoại bản trên tay, vừa ăn điểm tâm vừa uống trà, tâm trạng nàng thật tốt. Chỉ một lát sau, nàng bắt đầu mơ màng, ngón tay gần như không giữ nổi cuốn sách.

Đột nhiên, một tiếng động lớn đánh thức nàng. Cuốn thoại bản "lạch cạch" rơi xuống, cảnh tượng quen thuộc như đã từng xảy ra.

Xe ngựa lại rung lắc, Hoa Đăng hít một hơi sâu, kéo cửa sổ xe xuống thò đầu ra ngoài.

"Ai lại không có mắt vậy? Lại đâm vào đây để ăn vạ à!"

Nàng mắng thêm vài câu, giọng nói đột nhiên im bặt.

Bởi vì nàng nhìn thấy, thứ đâm tới lần này không phải một tu sĩ không có mắt nào đó, mà là một mũi tên phát ra ánh sáng màu xanh u buồn, suýt chút nữa đã xuyên thủng thùng xe!

Cùng lúc đó, một tiếng gầm của một người đàn ông trung niên từ trên đầu giáng xuống:

"Tà tu Thẩm Trú, hôm nay chính là ngày ngươi phải chết! Còn không mau mau ra đây chịu chết!"

Khí thế bàng bạc, uy áp như biển.

Hoa Đăng giật mình rụt đầu lại.

"Tìm ngươi." Nàng chỉ ra ngoài cửa sổ, nói, "Ai thế? Có đánh thắng được không? Nếu không đánh lại thì mau ra ngoài chịu chết đi." Đừng liên lụy ta.

Bốn chữ cuối nàng không nói ra, nhưng ý vị đã quá rõ ràng.

Thẩm Trú: “Đợi lát nữa.” Mí mắt hắn cũng chẳng buồn nâng lên một chút.

Hoa Đăng: “???” Ngươi có gan ra ngoài hỏi xem đại ca cầm kiếm kia có đợi người không!

“Người tu tiên có vài kẻ thù là chuyện bình thường, không phải sợ, ngươi nên dũng cảm đối mặt.” Hoa Đăng cổ vũ hắn.

“Ừ, biết rồi.” Thẩm Trú gật đầu qua loa.

Thấy hắn chẳng hề hoang mang, thậm chí còn có tâm tư vận chuyển xong vòng Chu Thiên cuối cùng, Hoa Đăng thật sự muốn đóng gói người này đá ra ngoài.

“Được chưa? Xe ngựa của ta chỉ có thể cản được Nguyên Anh kỳ thôi, cái gã bên ngoài kia xe chịu không nổi đâu!”

Lúc nãy nàng đã cho hệ thống quét qua, lão huynh cáu kỉnh kia có cảnh giới ít nhất là Hóa Thần trở lên, nghiền nát mấy người bọn nàng dễ như trở bàn tay.

Tiếng mắng bên ngoài đã từ “Thẩm Trú đáng chết” chuyển thành “Ta biết ngươi ở bên trong! Không ra ta sẽ hủy xe ngựa này mà không bồi tiền đâu”.

Hoa Đăng mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, liền vươn tay ra túm lấy cánh tay Thẩm Trú.

Tất nhiên, Thẩm Trú tuyệt đối không để người khác tùy tiện chạm vào mình. Hắn đột nhiên ngước mắt lên, nhanh nhẹn nghiêng người tránh né.

Hoa Đăng mỉm cười: “Giờ có thể ra ngoài được chưa, đại gia?”

“Ta đi giải quyết bọn họ.” Lòng Thẩm Trú không chút gợn sóng, giọng nói trước sau vẫn đều đều, “Các ngươi cứ đi tiếp, trong vòng một chén trà nhỏ ta sẽ đi tìm ngươi.”

Thân hình hắn nhoáng lên, đã xuất hiện ở bên ngoài xe ngựa. Đi được hai bước, hắn thuận tay ném lại, một cái kim bát lớn bằng bàn tay rơi vào tay Hoa Đăng.

“Đây là cái gì?”

“Pháp khí phòng ngự, đủ để bảo vệ xe ngựa của ngươi.”

Giọng nói từ xa vọng lại, Thẩm Trú không hề dừng lại, đi thẳng đến chỗ lão huynh cáu kỉnh kia.

Thấy hắn cuối cùng cũng chịu ra, lão huynh kia khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Xe ngựa này treo biển hiệu của Đàn Tiên Minh, không chừng Thẩm Trú cướp được từ đâu đó. Lỡ làm hỏng lại phải bồi tiền, mà xem thế thì ít cũng phải vài chục vạn linh thạch.

Chuyện đùa, kiếm tu lấy đâu ra tiền, bồi là chuyện tuyệt đối không thể.

Thấy người rồi thì bớt việc hẳn. Lão huynh dồn khí vào đan điền, giơ kiếm quát lớn: “Mọi người ở đây nghe lệnh, diệt trừ tà tu Thẩm Trú, rửa nhục cho tông môn ta!”

Tiếng nói vang như chuông lớn lan ra. Cùng với hiệu lệnh của hắn, những đám mây lơ lửng xung quanh bỗng chốc đứng lại, rồi theo gió tản đi.

Bóng người rậm rạp từ sau tầng mây hiện ra, cuồn cuộn che lấp nửa bầu trời, nhìn một cái không thấy cuối.

Bị cảnh tượng chấn động, Hoa Đăng chợt nhận ra. Thảo nào ban nãy nàng cứ thấy họ đi vòng vòng tại chỗ, thì ra họ đã sớm rơi vào bẫy, tất cả đều là chiêu trò che mắt của đối phương.

Khi màn che mắt biến mất, xe ngựa cuối cùng có thể tiếp tục đi, phá tan ánh nắng sớm mờ ảo lao về phía xa. Có một nhóm người định đuổi giết nàng, trong đó có hai Hóa Thần kỳ, nhưng đều bị kim bát trong tay nàng chặn lại.

Giằng co mãi, cuối cùng họ vẫn bỏ cuộc và quay lại hợp sức đối phó với Thẩm Trú.

Tiếng đánh nhau hỗn loạn, chói tai theo gió mơ hồ bay tới. Hoa Đăng bám cửa sổ xe nhìn ra ngoài, bóng người quen thuộc ở nơi xa càng lúc càng nhỏ, gần như chỉ còn là một chấm đen.

Nàng thở dài: “Nguyệt Nguyêt, Nguyệt Mãn, dừng lại, cứ ở đây thôi, đừng đi nữa.”

Xe ngựa có pháp trận phòng ngự, nhỡ đâu Thẩm Trú không trụ nổi thì nàng có thể đón hắn. Đó là sự tu dưỡng của một chủ thuê.

Trong lúc miên man suy nghĩ, trận chiến đã bước vào giai đoạn gay cấn.

Thị lực của tu sĩ Trúc Cơ ở khoảng cách này gần như đạt cực hạn. Hoa Đăng nheo mắt, cố gắng nhìn rõ bóng dáng Thẩm Trú.

Những người vây công thay phiên nhau tấn công, nhưng hắn vẫn lặng lẽ đứng giữa vòng vây, thân mình không hề nhúc nhích, ống tay áo rộng lớn bay phấp phới theo gió.

Từ xa nhìn thì tình huống rất nguy cấp, nhưng hắn lại chẳng buồn nhấc ngón tay.

Tất nhiên, hắn cũng chưa từng rút kiếm.

Căn bản không ai có thể lại gần hắn. Chỉ cần một ánh mắt, kẻ địch cách đó vài trượng sẽ bị đứt gân gãy xương, khung cảnh ma mị một cách lạ lùng.

Khoảng vài trăm tu sĩ Kim Đan, Nguyên Anh và Hóa Thần, cứ thế bị hắn giết chết như chém dưa thái rau. Sau đó, hai đại năng Hợp Thể đột nhiên xuất hiện định đánh lén, cũng tan thành tro bụi ngay khoảnh khắc hắn rút kiếm.

Thậm chí, kiếm của hắn còn có thêm pháp thuật, đảm bảo kẻ địch tan xác mà không có một giọt máu nào bắn ra, vô cùng sạch sẽ và bảo vệ môi trường.

Cũng có chỗ không bảo vệ môi trường, đó là có quá nhiều người chết tại chỗ, từng đám từng đám rơi xuống, khiến Hoa Đăng rất lo lắng về trạng thái tinh thần của những người ở dưới.

Người chết thảm nhất là một thích khách cận chiến. Hắn cả gan đưa tay chạm vào vai Thẩm Trú và để lại một vết máu. Ngay lập tức, Thẩm Trú khiến hắn nổ tung xác chết, máu thịt văng tung tóe khiến Hoa Đăng mấy lần buồn nôn, vứt cả điểm tâm trên tay sang một bên.

Tuy nhiên, qua hành động này, nàng có thể xác nhận rằng trên người Thẩm Trú không có “chạm vào liền chết”, mà chỉ là hắn quá nhạy cảm, có thể sánh ngang với công chúa hạt đậu.

Không tới một chén trà nhỏ, sóng gió đã hoàn toàn lắng xuống. Thẩm Trú tra kiếm vào vỏ, đi về phía xe ngựa.

Hoa Đăng chỉ thấy hoa mắt, nhìn lại thì hắn đã đứng thẳng trước mặt.

Ngoài vết máu kia, người hắn sạch sẽ, chỉ thoang thoảng một chút khí huyết tanh nhạt nhòa.

Nhưng điều này đủ để Hoa Đăng nhíu mày.

Thấy phản ứng của nàng, Thẩm Trú lại có tâm trạng khá tốt, thong thả nói: “Đã ký khế ước, hối hận cũng muộn rồi.”

Hoa Đăng: “…Ta không có ý đó.”

Nàng nói: “Ngươi có thể thay quần áo không, cả thanh kiếm kia nữa, đừng để bên ngoài, bẩn lắm.”

Nhìn chằm chằm nàng một lúc, Thẩm Trú không hé răng, xoay người đi thay quần áo.

Khi hắn vào phòng trong, Hoa Đăng thở phào một hơi, cầm lấy chén trà ừng ực ừng ực uống hai ly. Đợi Thẩm Trú trở về, nàng lại có bộ dạng như chưa có chuyện gì xảy ra.

Là chủ thuê, khí thế tuyệt đối không được thua!

“Đây đều là chuyện riêng của ngươi.” Nàng ra vẻ bà chủ nói, “Ngươi tự xử lý đi, ta không can thiệp.”

Thẩm Trú nhắm mắt điều tức, bình tĩnh đáp lại.

Bộ đồ trên người hắn là do Hoa Đăng tự tay chọn, áo huyền hoa, rất hợp với thẩm mỹ của nàng.

Nàng không khỏi dịu giọng lại, trò chuyện hỏi: “Vừa nãy những người kia là ai vậy? Xem ra lợi hại lắm.”

“Bắc Đẩu Điện.” Thẩm Trú nói.

“Bắc Đẩu Điện tại sao lại đuổi giết ngươi?” Hoa Đăng càng tò mò.

Cùng là một trong năm phái lớn của Giới Tu Tiên, vị thế Bắc Đẩu Điện ở trên Dược Thanh Tông, vậy mà lại có thể dùng khí thế không chết không ngừng để đuổi giết một tu sĩ tán tu, thật sự không thể tưởng tượng.

Thẩm Trú nói: “Không rõ, có lẽ vì ta đã giết điện chủ tiền nhiệm và đại trưởng lão của bọn họ.”

…Chuyện này còn chưa rõ sao!

Hoa Đăng nghẹn lời một lúc lâu, giọng điệu phức tạp nói: “Ngươi còn rất có tài giết người.”

Thảo nào lại bị treo thưởng bảy mươi tám triệu.

Thẩm Trú trợn mắt: “Ngươi sợ?”

Hoa Đăng lập tức nói: “Sợ ư? Sao có thể? Bắc Đẩu Điện cỏn con, dù năm phái lớn cùng nhau xông lên ngươi cũng có thể thu phục, ta tin tưởng ngươi!”

Một bà chủ ưu tú, nhất định phải biết cách vẽ “bánh ngọt” cho nhân viên.

Huống chi Thẩm Trú trong sách cũng không phải người tốt lành gì, nàng đã chuẩn bị đầy đủ rồi.

“Nhưng sao bọn họ lại biết ngươi ở đây?” Nàng lại hỏi.

“Bắc Đẩu Điện có người giỏi suy diễn thuật, ta đã từng để lại không ít đồ vật, bọn họ tùy tiện lấy một món là có thể tính ra vị trí đại khái của ta.”

“Vậy bọn họ cũng quá tự tin, hỏi cũng không hỏi, cũng không sợ tìm nhầm người…”

Dừng lại, nàng bỗng nhiên liên tưởng đến cái gì, nàng hoàn toàn tỉnh ngộ.

“Vậy nên người kia ban nãy cố ý đụng vào để xác nhận ngươi có ở đây không?!”

Thẩm Trú: “Cũng không đến nỗi quá ngốc.”

Hoa Đăng cầm lấy gối ôm ném hắn: “Sao ngươi không nói sớm!”

“Không cần thiết.” Thẩm Trú hoàn hảo tránh được đòn tấn công của nàng, thần sắc không đổi, “Tránh được lần này còn có lần sau, nếu ngươi không muốn luôn gặp phải loại chuyện này, nên sớm điều tra rõ thân phận của ta.”

“Sao ta không tra?” Hoa Đăng phản bác, nàng đã đọc cuốn tiểu thuyết này ba bốn lần rồi.

“Với lại ta đã nói để ngươi đi đâu? Ta chỉ muốn ngươi ở lại. Ba tháng này, trừ khi làm đạo lữ của ta, ngươi cái gì cũng không được làm!”

Khi nàng nói những lời này, ánh mắt thẳng thắn và trong suốt, như thể hoàn toàn không ý thức được thái độ của mình ngạo mạn đến nhường nào.

Và cũng không nhận ra, đó là một câu nói nguy hiểm và dễ dàng khiến hắn hiểu lầm đến mức nào.

Thẩm Trú im lặng một lát, không tiếp tục chủ đề này nữa, mà nói: “Pháp trận xe ngựa ta đã gia cố rồi. Nếu gặp lại chuyện như vậy, ngươi có thể yên tâm bỏ chạy.”

Hoa Đăng nghe vậy, đưa tay sờ thùng xe. Pháp trận phủ trên đó quả nhiên trở nên phức tạp hơn rất nhiều. Dù không hiểu, nhưng nàng không hề nghi ngờ trình độ của Thẩm Trú.

Cũng không biết hắn hoàn thành từ khi nào, mà còn…

“Ta không muốn bỏ chạy… Vừa nãy cũng không phải vì sợ trên đường có kẻ địch phục kích nên mới chờ ở đây.” Nàng ấp úng nói, “Ta chỉ cảm thấy, không thể bỏ rơi đồng đội rồi tự mình chạy trốn.”

Lặng lẽ nghe nàng nói xong, khóe môi Thẩm Trú hơi mím lại, cụp mắt xuống: “Biết rồi.”

Hoa Đăng không rõ hắn có tin hay không, dù sao nàng cũng đã nói hết những gì cần nói. Nàng lại chạy ra một bên vui vẻ xem thoại bản, vứt hết những hình ảnh máu tanh bất an kia ra sau đầu.

Thủ đoạn giết người của Thẩm Trú quá tàn nhẫn, không thể phủ nhận đã dọa nàng sợ hãi. May mắn là nàng có đủ tiền, có thể trấn áp được sát thần này.

Có tiền thật tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play