"Sao thế?" Khương Niệm đặt bánh xuống, dịu giọng: "Nguyệt Nha vừa nói gì cơ? Con nói lại cho mẹ nghe được không? Lúc nãy mẹ không nghe rõ."

Nguyệt Nha ngước mắt quan sát mẹ một lúc, thấy mẹ có vẻ không giận thật, bé mới dám nói lại: "Mẹ, con có thể cho bà một miếng bánh không?"

Khương Niệm hỏi Nguyệt Nha: "Bà nào cơ?"

Nguyệt Nha chỉ tay ra cửa: "Bà hàng xóm."

Khương Niệm nhớ ra hàng xóm có một cặp vợ chồng già. Trước đây, khi nhân vật phụ đi biền biệt vài ngày vài đêm, ông bà hàng xóm thường cho Nguyệt Nha đồ ăn.

"Tặng ông bà thì mình lấy cái bánh chưa cắt kia nhé." Khương Niệm lấy một chiếc bánh red velvet còn nguyên từ tủ lạnh ra, dẫn Nguyệt Nha đi ra cửa: "Nguyệt Nha đi gõ cửa đi con."

Nguyệt Nha ưỡn ngực đi đến nhà hàng xóm. Trước đây ông bà thường cho bé đồ ăn, giờ bé cũng phải chia sẻ đồ ngon cho ông bà.

Bà cụ hàng xóm mở cửa, thấy Khương Niệm và Nguyệt Nha đến thì rất ngạc nhiên. Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à? "Hai mẹ con qua đây làm gì?"

"Tặng bánh cho bà." Nguyệt Nha đưa chiếc bánh cho bà cụ, hết lời khen ngợi: "Ngon lắm ạ."

Bà cụ lần đầu tiên nhận được quà từ Khương Niệm, cảm thấy có điều gì đó lạ lùng: "Không cần đâu, hai mẹ con mang về mà ăn."

"Đây là Nguyệt Nha muốn tặng ông bà." Khương Niệm nhẹ nhàng nói với bà cụ: "Ngày thường ông bà đã chăm sóc Nguyệt Nha rất nhiều, cảm ơn ông bà."

Thật ra, bà cụ không thích Khương Niệm lắm, vì cô ta bỏ bê con cái, nói chuyện lại rất khó nghe. Nhưng thấy Nguyệt Nha bé tí, bà cũng không đành lòng nên mới cho bé đồ ăn: "Chị chăm sóc con bé tốt là được rồi."

"Tôi sẽ làm vậy." Khương Niệm cảm ơn lần nữa rồi mới dẫn Nguyệt Nha về nhà.

Khi hai mẹ con vào nhà, bà cụ nói với ông cụ ngồi trên xe lăn: "Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây rồi. Cô ta đối xử với Nguyệt Nha tốt hơn hẳn, không biết có phải vì Hiệp hội Bảo vệ Trẻ em nên mới diễn kịch hay không."

Ông cụ uống một ngụm nước: "Diễn được cả đời thì tốt."

Trở lại nhà, Khương Niệm và Nguyệt Nha lại tiếp tục ăn bánh.

"Mẹ, bánh này ngon thật." Nguyệt Nha rất thích chiếc bánh này, vừa thơm vừa ngọt. Hơn nữa, hôm nay mẹ không hề hung dữ với bé, khiến bé không khỏi nuôi dưỡng một chút hy vọng trong lòng.

Khương Niệm cũng thấy bánh của tiệm cà phê này rất ngon, vị ngọt vừa phải hợp khẩu vị của cô: "Ăn xong rồi mẹ sẽ mua cho con nữa."

Nguyệt Nha nghe xong rất vui, nhưng nhanh chóng nghĩ đến việc nhà mình rất nghèo, không có tiền mua thịt ăn, bé lắc đầu, tỏ ý không được tiêu tiền hoang phí: "Không mua, không được tiêu lung tung."

"Không cần con phải tiết kiệm." Khương Niệm đã quyết định chăm sóc Nguyệt Nha thật tốt thì sẽ không để bé chịu thiệt thòi: "Đợi vài ngày nữa mẹ kiếm được tiền, mẹ sẽ mua thật nhiều đồ ăn ngon cho con. Bây giờ mình cứ ăn bánh của dì Từ mua nhé."

Nguyệt Nha chớp chớp đôi mắt long lanh, bạo dạn nói: "Có thể đi tìm dì Từ chơi."

Khương Niệm bật cười: "Để mẹ hỏi xem dì ấy có muốn gặp chúng ta nữa không đã."

Tất nhiên Từ Sán không muốn gặp lại Khương Niệm. Để không bị cô ta quấn lấy, cô ta đã nhờ người khác liên hệ để đưa vai diễn nhỏ này cho cô.

Sau khi nhận được tin, Khương Niệm bắt đầu chuẩn bị.

Đây là một bộ phim cổ trang về nữ chủ, kể về cuộc đời của tiểu thư thế gia Nguyễn Hương Ngọc. Cả nhà bị hãm hại, bị tru di, Nguyễn Hương Ngọc cùng em trai trốn thoát, đổi tên đổi họ rồi dấn thân vào con đường trả thù. Một mình cô đã làm rung chuyển cả triều đình.

Vai diễn mà Khương Niệm nhận được là vai nha hoàn của nữ phụ phản diện, một vai phụ chua ngoa, nịnh bợ, đậm chất phản diện.

Thực ra trong phim còn nhiều vai phụ khác, Từ Sán chọn vai này cho cô chắc chắn không có ý tốt. Nhưng Khương Niệm thấy diễn vai tốt hay xấu không quan trọng, chỉ cần có nhiều đất diễn và nhiều tiền là được.

Ngày hôm sau, sau khi chuẩn bị xong, Khương Niệm nhờ bà cụ hàng xóm trông nom Nguyệt Nha hộ một buổi sáng, vì cô cần đi thử vai.

Bà cụ nghe nói cô đi phỏng vấn xin việc, lập tức đồng ý trông chừng Nguyệt Nha, còn dặn cô nhất định phải đậu.

Khương Niệm đi xe buýt xóc nảy đến chỗ thử vai. Rất nhiều người đến thử, cạnh tranh khốc liệt. Cô lấy số thứ tự từ nhân viên rồi ngồi đợi ở đại sảnh.

Đại sảnh đông nghịt người, tiếng nói chuyện râm ran: "Kia có phải Trương Mẫn không? Phim "Hồ Ly Tinh ở Thanh Khâu" của cô ấy nổi tiếng lắm, xem cô ấy quyến rũ mà tôi muốn hét lên!"

"Tạ Điềm cũng đến rồi kìa. Cô ấy không phải là diễn viên điện ảnh sao? Sao cũng đóng phim cổ trang vậy?"

"Bộ phim này là một dự án lớn, nữ chính mạnh mẽ, nhẫn nhịn rất được lòng người, chắc ai cũng muốn tham gia."

"Trang Tư Nguyệt cũng đến nữa. Hôm nay đúng là các thần tiên giao chiến!"

"Không biết lát nữa có xin được chữ ký của họ không nhỉ? Sổ ký tên của tôi gần đủ nửa giới giải trí rồi đấy!"

...

Khương Niệm nghe những thông tin mà mấy cô gái bên cạnh trao đổi, lấy điện thoại ra tìm kiếm tên của họ. Toàn là những nữ diễn viên hạng A, chỉ đóng vai nữ chính.

"Ừm, không liên quan đến mình."

Khương Niệm mở chai nước suối, thong thả uống. Cô bị buộc phải nghe thêm một lúc những câu chuyện phiếm thì mới đến lượt mình.

Vào phòng, Khương Niệm chào hỏi lịch sự phó đạo diễn và các nhân viên phụ trách casting, rồi bắt đầu diễn một đoạn theo yêu cầu của phó đạo diễn. Cô vốn xuất thân từ trường lớp chính quy, lại có vài năm kinh nghiệm diễn xuất, nên mọi thứ đều rất ổn.

Phó đạo diễn xem xong gật đầu hài lòng. Ban đầu ông nghĩ Từ Sán giới thiệu một người chỉ được cái vỏ, nhưng không ngờ diễn xuất lại không hề tệ: "Về nhà đợi thông báo nhé."

"Cảm ơn đạo diễn." Khương Niệm đi thẳng ra khỏi phòng, bắt xe về nhà thuê. Trước khi lên lầu, cô ghé qua chợ mua một cân thịt lợn và một bó cần tây, thêm vài củ khoai tây, rồi mang 20 đồng còn lại về nhà.

Cô vừa xách đồ ăn đến cầu thang, đã nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Nguyệt Nha: "Anh Hạo Hạo, anh đang ăn gì vậy? Thơm quá."

"Xúc xích nướng." Cậu bé hàng xóm tên Lý Hạo ngồi trên bậc thang, tỏ vẻ giữ thức ăn: "Mẹ mua cho anh đấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play