Bốp, bốp, bốp!

Tiếng đập cửa ầm ầm vang lên, những mảng tường trắng cũ kỹ bị rung lắc rồi rơi lả tả. "Khương Niệm! Mau mở cửa! Nếu không mở, tôi sẽ gọi cảnh sát đấy!"

Khương Niệm bị tiếng gõ cửa đánh thức, mơ màng mở mắt. Trước mắt cô là một căn nhà cũ nát, nhỏ hẹp. Trần nhà bong tróc từng mảng, xung quanh bừa bộn, ngổn ngang chai rượu và hộp đồ ăn nhanh. Mùi lên men nồng nặc khiến cô buồn nôn.

Khương Niệm gượng người ngồi dậy, phát hiện bên cạnh còn có bãi nôn mửa sau khi say rượu. Tóc và quần áo của cô cũng dính bẩn. Cô cảm thấy ghê tởm vô cùng. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây là đâu? Sao cô lại ngủ ở đây?

Tiếng gõ cửa không ngừng, trong nhà còn có tiếng trẻ con khóc thút thít. Khương Niệm đang bàng hoàng, không kịp rửa sạch mùi hôi trên người, vội vàng đứng dậy đi mở cửa.

Vừa mở cửa, một người phụ nữ béo mặc váy hoa đã lộ vẻ ghê tởm, vung tay lên quạt quạt: "Gọi mãi không thấy trả lời, tôi còn tưởng cô chết trong nhà rồi chứ."

Khương Niệm bị chặn họng, lau nước bọt trên mặt: "Có chuyện gì không?"

Người phụ nữ béo nhìn vào căn phòng có tiếng khóc mờ ảo, bực bội trợn mắt: "Sắp hết tháng rồi, cô phải đóng tiền thuê nhà quý sau."

Tiền thuê nhà?

Cô tự mua nhà rồi, làm sao có thể bị đòi tiền thuê? Khương Niệm quay đầu nhìn căn nhà lộn xộn, cảm thấy mình có quá nhiều vấn đề cần làm rõ. Cô đưa tay định đóng cửa lại.

Cửa bị tay người phụ nữ béo chắn lại: "Sao, cô còn định quỵt tiền nữa à? Nếu không đóng, thì cút ra ngoài ngay, đừng có mặt dày ở đây nữa."

Khương Niệm vẫn chưa hiểu chuyện gì, chỉ có thể tạm thời đuổi đối phương đi: "Không phải còn chưa hết tháng sao? Cuối tháng tôi sẽ đưa đủ cho bà."

Người phụ nữ béo tính nhẩm lại thời gian, vẫn còn mười ngày nữa: "Cho cô thêm một tuần, nếu không có thì dọn ra ngoài. Với lại, đừng biến căn nhà của tôi thành một bãi rác..."

Khương Niệm ậm ừ đáp lại, lợi dụng lúc người phụ nữ mất cảnh giác, cô đóng sầm cửa lại, chặn luôn những ánh mắt tò mò đang dòm ngó ngoài hành lang.

Đóng cửa xong, Khương Niệm không để ý đến tiếng người phụ nữ bực bội bên ngoài, đi thẳng về phía căn phòng nhỏ có tiếng trẻ con khóc.

Cô vừa đẩy cửa bước vào, tiếng khóc lập tức im bặt, chỉ còn lại tiếng nức nở kìm nén.

Nhờ ánh sáng mờ nhạt từ ô cửa sổ nhỏ, Khương Niệm nhìn thấy một bé gái đang kẹt giữa đầu giường và bức tường. Bé khoảng ba tuổi, người nhỏ nhắn, gầy gò.

Tóc bé rối như tổ quạ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhem nhuốc vì khóc, trông như một chú mèo con. Đôi mắt đen láy trong veo đầy vẻ hoảng loạn và sợ hãi.

Khương Niệm đi tới kéo chiếc giường sắt ra, giải cứu bé gái. Vừa đặt xuống đất, bé gái đã hoảng hốt đứng nép vào góc tường, lưng tựa vào tường, cúi đầu. Giọng nói lí nhí đầy sợ sệt: "Mẹ, con... con xin lỗi..."

Mẹ?

Khương Niệm sững sờ. Một cô gái độc thân như cô, lấy đâu ra con gái?

Cô nhíu chặt mày, nhìn vào tấm gương trên tường. Người trong gương rõ ràng không phải cô. Mặc dù vẻ ngoài nhếch nhác, nhưng dưới mái tóc rối bời là một đôi mắt hạnh tương tự với bé gái. Nhìn kỹ, ngũ quan tinh xảo, da trắng nõn, nếu trang điểm một chút chắc chắn sẽ rất xinh đẹp.

Lúc này, trong đầu Khương Niệm đột nhiên hiện lên một đoạn ký ức không thuộc về cô. Sau khi đối chiếu, cô nhận ra mình dường như đã xuyên không vào một cuốn sách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play