"Nguyệt Nha ôm chặt rào chắn của ngựa gỗ, cười tít mắt lộ ra hàm răng sữa trắng xinh. Đây là lần đầu tiên bé được đến chỗ này chơi, bé thích lắm, còn muốn được quay thêm hai vòng nữa, không, phải là thật nhiều vòng mới đúng.

Chiếc ngựa gỗ quay đến gần chỗ Khương Niệm cùng tiếng nhạc vui tươi. Nguyệt Nha đang cười toe toét, mắt tinh ý nhìn thấy mẹ. Theo bản năng, bé cứng mặt lại, cúi đầu không dám nhìn mẹ.

Khương Niệm nhìn thấy hành động của Nguyệt Nha, trái tim cô thắt lại. Cô liếc nhìn nhân viên bên cạnh một cách đầy chột dạ, mình sẽ không bị bắt đi luôn chứ?

Thấy sắc mặt Khương Niệm hơi trầm xuống, Nguyệt Nha sợ đến mức không dám chơi nữa. Bé không đợi ngựa gỗ dừng hẳn, vội vàng trèo xuống. Nhân viên bên cạnh hoảng hốt vội nhấn nút dừng.

Sau khi ngựa gỗ dừng hẳn, Nguyệt Nha chạy về phía Khương Niệm. Vừa bước xuống bậc thang, bé đã trượt chân ngã. Khương Niệm hốt hoảng lao tới đỡ bé.

Khương Niệm quỳ một chân xuống đất đỡ lấy Nguyệt Nha, sợ hãi nhìn ba bậc thang bên cạnh. Nếu bé ngã thật chắc chắn sẽ chảy máu.

Được ôm vào lòng, Nguyệt Nha cứng đờ người, run rẩy bám vào Khương Niệm, không dám động đậy, sợ chọc mẹ giận. Bé rụt rè nói: “Mẹ, con... con xin lỗi...”

Khương Niệm nhận ra sự đề phòng của Nguyệt Nha, vội vàng đặt bé xuống đất, nhẹ nhàng vuốt phẳng chiếc áo phông rộng thùng thình, dịu dàng nói: “Không sao đâu.”

Nguyệt Nha chớp chớp đôi mắt to tròn, đen láy. Mẹ không giận bé sao?

Khương Niệm vịn vào bậc thang đứng dậy, cúi đầu nhìn vết trầy trên đầu gối của mình: “Nguyệt Nha, sau này đi cầu thang phải cẩn thận nhé, bị trầy da đau lắm.”

Nguyệt Nha nhìn vào vết thương đỏ ửng đáng sợ trên đầu gối Khương Niệm. Bé nhớ lại cảnh cô hàng xóm thổi vào đầu gối cho anh trai, rồi học theo, cúi xuống thổi thổi vào đầu gối của mẹ: “Thổi thổi, đau đau bay đi...”

“Hết đau rồi, cảm ơn Nguyệt Nha nhé.” Khương Niệm khẽ mỉm cười nhìn nhân viên đang dẫn đường bên cạnh: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi xin phép về trước.”

Nhân viên gật đầu: “Tôi đưa hai mẹ con ra ngoài.”

Sau khi Khương Niệm và Nguyệt Nha rời đi, hai nhân viên đứng từ xa cầm máy tính bảng gật đầu, chấm điểm cho Khương Niệm: “Khi đưa trẻ ra ngoài, tầm mắt cần tập trung vào trẻ để có thể phản ứng kịp thời trước các sự cố. Cộng một điểm.”

Một nhân viên khác nhấn vào máy tính bảng, điểm 0 lập tức biến thành 1.

Rời khỏi Hiệp hội Bảo vệ Trẻ em, Khương Niệm và Nguyệt Nha đã đói bụng. Khương Niệm nhìn quanh, định đưa con đi ăn gì đó gần đây.

Cô kiểm kê lại toàn bộ tài sản của nhân vật phụ, cả người chỉ còn đúng một trăm đồng, mà còn 15 ngày nữa mới đến kỳ nhận trợ cấp nuôi con. Ban đầu định dẫn Nguyệt Nha đi ăn một bữa thật ngon, nhưng bây giờ chắc chắn không được rồi.

Cô đành mua một cái bánh bao chay và một cái bánh bao thịt ở tiệm bên đường, thêm hai ly sữa đậu nành, rồi cùng Nguyệt Nha ngồi trên ghế đá bên vỉa hè ăn.

Nguyệt Nha dụi dụi mắt, không thể tin được chiếc bánh bao nóng hổi và ly sữa đậu nành đang nằm trên tay mình. Đây là món mà anh trai nhà bên thường ăn trước cửa nhà sao?

Khương Niệm thấy Nguyệt Nha cầm bánh bao mà không ăn, tưởng cô bé chê bánh nhỏ: “Nguyệt Nha, đợi mẹ kiếm được tiền, mẹ sẽ mua cho con bánh bao thật to, rồi dẫn con đi ăn những món thật ngon. Nguyệt Nha thích ăn tôm hùm hay thịt kho tàu?”

Nguyệt Nha chớp chớp đôi mắt đen như quả nho, nghiêm túc suy nghĩ xem tôm hùm và thịt kho tàu là gì.

Nhìn vẻ mặt Nguyệt Nha suy tư, trái tim Khương Niệm tan chảy vì sự đáng yêu. Một đứa trẻ dễ thương như vậy, sao nhân vật phụ kia lại nhẫn tâm đối xử tệ bạc với bé chứ?

Đang lúc thầm mắng nhân vật phụ độc ác, điện thoại của Khương Niệm reo lên. Cô lấy ra xem, màn hình hiện tên người gọi là Chị Chu.

Khương Niệm nhìn tên người gọi, cảm thấy khó chịu trong người.

Chị Chu là một người phụ nữ mà nhân vật phụ mới quen gần đây. Cô ta thường dẫn nhân vật phụ đến những nơi ăn chơi, nói rằng có thể giúp cô ta quay lại giới giải trí.

Thực chất, cô ta chỉ thấy nhân vật phụ xinh đẹp nên muốn dắt mối cho cô ta làm bồ nhí cho một gã nhà giàu mới nổi. May mà nhân vật phụ này tuy vô não nhưng lại có cái tự tôn hão huyền, không chịu cặp với mấy gã “đất lúa”, luôn kiên quyết tìm một người đàn ông đẹp trai, nếu không đã bị lợi dụng rồi.

Khương Niệm lạnh lùng bắt máy: “Alo?”

“Sao giờ này mới bắt máy? Tôi gọi cho cô mấy cuộc rồi, lo muốn c·hết.” Chị Chu đầu dây bên kia nói một tràng như súng liên thanh. Nói xong, không đợi Khương Niệm trả lời, cô ta ra lệnh ngay: “Tối nay có một buổi tiệc rượu, có vài phú nhị đại trong đó. Nghe nói họ có tài nguyên trong giới giải trí, cô ăn mặc thật đẹp rồi đến đây.”

“Thời gian và địa điểm tôi gửi vào điện thoại của cô. Tối nay 7 giờ có mặt, nghe rõ chưa?” Nói xong, chị Chu cúp máy.

“Bị điên à.” Khương Niệm bực tức vì giọng điệu ra lệnh của chị Chu. Cô ta thật sự coi nhân vật phụ là người chuyên làm mấy chuyện này à?

Nguyệt Nha đang gặm bánh bao từng miếng nhỏ, giật mình vì giọng nói đột ngột to lên của Khương Niệm, làm tay run lên, chiếc bánh bao lăn ra ngoài. Bánh bao theo con dốc lăn xuống cống nước thải.

Nguyệt Nha hoảng hốt nhìn mẹ. Thấy mẹ đang nhìn điện thoại, không để ý đến mình, bé vội vàng chạy theo chiếc bánh.

Khương Niệm thấy Nguyệt Nha động đậy, vội vàng đuổi theo kéo bé lại: “Con muốn chạy đi đâu?”

Mặt Nguyệt Nha biến sắc, sợ hãi lùi lại vài bước: “Mẹ, con sai rồi, con không nên làm mất bánh bao thịt...”

Lúc này Khương Niệm cũng chú ý đến chiếc bánh bao đã rơi xuống vũng nước. Cô cúi xuống nhặt lên, vứt vào thùng rác bên cạnh.

Thấy vậy, Nguyệt Nha vội vàng chạy đến thùng rác, nhón chân lên định lấy chiếc bánh bao: “Chùi chùi, ăn được.”

“Không sao, mẹ mua cho con cái khác.” Khương Niệm bế Nguyệt Nha lên, quay lại tiệm bánh bao đối diện. Cô mua cho Nguyệt Nha hai cái bánh há cảo nhỏ. Sức ăn của trẻ con không nhiều, mua nhiều cũng lãng phí.

Nguyệt Nha ôm hai chiếc há cảo, úp mặt vào vai Khương Niệm, cơ thể căng thẳng, rụt rè không dám động đậy. Nhưng bé vẫn không nhịn được lén lút nhìn nghiêng mặt của mẹ. Mẹ hôm nay không hề hung dữ, bé có một chút thích mẹ của ngày hôm nay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play