"Đúng vậy, con là bé lớn rồi." Khương Niệm dắt Nguyệt Nha đến khu vui chơi đợi kết quả. Khoảng nửa tiếng sau, báo cáo kiểm tra được gửi đến, do chính nhân viên đã thu hồi giấy chứng nhận của Khương Niệm lần trước mang tới.

Cô rất hài lòng với sự thay đổi của Nguyệt Nha: "Báo cáo sức khỏe của Khương Nguyệt đã trở lại bình thường, kết quả kiểm tra tâm lý cũng tốt hơn trước. Nhưng con bé vẫn còn thiếu cảm giác an toàn..."

Khương Niệm gật đầu. Cô biết vết thương tâm lý không dễ chữa lành: "Tôi sẽ cố gắng."

"Trong ba tháng mà có thay đổi lớn như vậy là rất tốt rồi." Nhân viên ghi thêm cho Khương Niệm mười điểm trên máy tính bảng: "Bây giờ cô cần hoàn thành kỳ thi càng sớm càng tốt."

Khương Niệm gật đầu: "Tháng này tôi sẽ đăng ký thi."

Nhân viên gật gù: "Ngoài ra, báo cáo kiểm tra của Khương Nguyệt cho thấy bé chưa được tiêm vắc-xin lần nào. Hy vọng cô sẽ sớm đặt lịch tiêm chủng cho bé."

Vừa nói, cô vừa đưa cho Khương Niệm một danh sách vắc-xin: "Hãy tiêm theo danh sách này."

Khương Niệm nhìn danh sách dài ngoằng, đau đầu: "Có tốn tiền không?"

Nhân viên nói: "Toàn bộ do nhà nước chi trả."

Khương Niệm thở phào nhẹ nhõm. Thế thì tốt rồi.

Cô chợt nghĩ ra một vấn đề khác: "Con bé đi học cũng được miễn phí hoàn toàn, đúng không?"

Nhân viên thấy Khương Niệm không biết gì, lại gửi cho cô một danh sách các trường ở thành phố A: "Cô có thể chọn một vài trường phù hợp trong khu vực cô sống và đăng ký phỏng vấn. Nếu phỏng vấn thành công, học phí sẽ do nhà nước chi trả. Tiền ăn và các chi phí khác thì tự túc."

"Cảm ơn." Khương Niệm cẩn thận so sánh tất cả các trường, cuối cùng chọn ra năm trường có thứ hạng và đánh giá tổng hợp tốt. Cô định sẽ đưa Nguyệt Nha đi phỏng vấn trước, nếu đậu trường nào thì sẽ thuê nhà gần đó.

Trước khi phỏng vấn cần phải tiêm vắc-xin. Khương Niệm đưa Nguyệt Nha đến trung tâm tiêm chủng bên cạnh hiệp hội bảo vệ trẻ em. Ở đây, kỹ thuật tiêm chủng tiên tiến và an toàn, có thể yên tâm.

Cô vừa dắt Nguyệt Nha bước vào trung tâm tiêm chủng, đã thấy một cậu bé mũm mĩm ba bốn tuổi vừa khóc vừa gào thét chạy ra ngoài: "Cứu mạng..."

Phía sau có một người phụ nữ trẻ đi giày cao gót chạy theo: "Lạc Lạc, đừng chạy..."

Cậu bé mũm mĩm nghe thấy, chạy nhanh hơn, vừa chạy vừa gào: "Không chạy sẽ bị bắt đi chích, con không chích đâu..."

Mẹ cậu bé nói: "Con đừng chạy nữa, chúng ta không chích nữa..."

"Mẹ nói dối." Cậu bé vừa khóc vừa nói: "Mấy hôm trước mẹ cũng nói như vậy."

Mẹ cậu bé nói: "Lần này thật sự không chích nữa." Chích xong mũi này là hoàn thành tất cả các mũi vắc-xin trước năm tuổi rồi.

Sắp bị đuổi kịp, cậu bé mũm mĩm nhìn thấy đại sảnh không có chỗ nào để trốn. Lanh lợi, cậu bé chạy trốn ra sau lưng Khương Niệm, còn không quên thò đầu ra: "Đồ nói dối."

Mẹ cậu bé tức đến bật cười: "Lạc Lạc, mau lại đây. Đừng chắn đường cô."

Nguyệt Nha nhìn cậu bé béo đang kéo áo mẹ mình: "Anh đừng kéo mẹ của em."

Cậu bé mũm mĩm đang thở dốc nghe thấy tiếng, quay đầu lại nhìn Nguyệt Nha xinh xắn, trắng trẻo, đôi mắt sáng lên: "Em gái xinh quá."

Nói xong, cậu bé lại thương hại Nguyệt Nha: "Em gái mau chạy đi, trong đó có phù thủy, sẽ bắt em đi chích, rồi ăn thịt em..."

Nữ bác sĩ chạy ra: "..."

Mẹ cậu bé: "..."

Nguyệt Nha sợ hãi rùng mình: "Phù thủy ạ?"

"Ăn thịt con sao?" Đôi mắt to tròn như quả hạnh của Nguyệt Nha đầy hoảng sợ, bé vô thức nắm chặt tay Khương Niệm.

Cậu bé mũm mĩm gật đầu mạnh: "Mẹ của em xấu lắm, đưa em cho mụ phù thủy già."

Khương Niệm: "..."

Làm Nguyệt Nha sợ thế này thì làm sao tiêm vắc-xin được? Cô dắt Nguyệt Nha lặng lẽ đi sang một bên, tạo điều kiện cho mẹ cậu bé bắt cậu lại: "Đừng nghe anh ấy nói, ở đây chỉ có bác sĩ hiền lành thôi, không có phù thủy đâu."

Nguyệt Nha nhìn cậu bé bị bế đi. Cậu ta vùng vẫy la hét đòi cứu mạng. Bé sợ hãi rùng mình, theo bản năng muốn đi ra ngoài.

"Anh ấy là kẻ nhát gan, chúng ta không học theo anh ấy." Khương Niệm nhanh tay ôm Nguyệt Nha trở lại ngồi cạnh quầy đăng ký: "Chúng ta đăng ký trước đã."

Nguyệt Nha bị đặt lên ghế, tội nghiệp không dám nhúc nhích, giống như một con cá trên thớt.

"Bạn nhỏ Khương Nguyệt, ở đây có bánh kem ngọt này, bạn nếm thử xem có ngon không?" Nhân viên lấy ra những món đồ ăn vặt và kẹo để dỗ trẻ. Đồ ăn có màu sắc bắt mắt, mùi vị thơm ngon, thường thì trẻ con nào cũng thích.

Nhưng Nguyệt Nha lúc này đã đề phòng, bé lắc đầu nói không ăn, còn lễ phép nói một tiếng cảm ơn.

Nhân viên dịu dàng dỗ bé: "Ngon lắm thật đấy."

Nguyệt Nha nhìn đôi môi tô son của nhân viên, giống như con yêu quái trong phim, há cái miệng rộng như chậu máu định ăn thịt bé. Bé sợ hãi vùi đầu vào lòng Khương Niệm, không ăn thịt con, không ăn thịt con!

Khương Niệm nghe bé lẩm bẩm, áy náy mỉm cười với nhân viên, rồi lấy số thứ tự đi đến phòng tiêm tương ứng.

Vào trong, Khương Niệm không nói nhiều với Nguyệt Nha, trực tiếp cởi một bên tay áo của bé, để lộ cánh tay trắng nõn.

Nguyệt Nha nhìn cánh tay mình bị lộ ra, đôi mắt long lanh nhìn mẹ: "Ăn cánh tay trước ạ?"

"...Không ăn thịt con đâu." Khương Niệm vừa bất lực vừa buồn cười. Đều tại thằng bé kia!

Nguyệt Nha dùng giọng mũi nài nỉ: "Mẹ ăn con đi ạ, chỉ cần mẹ vui là được."

"...Vậy thì con nhịn đau nhé." Khương Niệm ôm chặt Nguyệt Nha, gật đầu ra hiệu cho nữ bác sĩ đang cố nhịn cười. Nữ bác sĩ cầm kim tiêm một cái.

Kỹ thuật của bác sĩ rất tốt, Nguyệt Nha chỉ cảm thấy có cái gì đó châm vào, rồi không có cảm giác gì nữa.

Khi bác sĩ tiêm xong, Khương Niệm mới nói với Nguyệt Nha: "Xong rồi con."

"Xong rồi ạ?" Nguyệt Nha ngẩn người, quay đầu lại thấy cánh tay mình vẫn còn đó, trên đó còn dán một miếng băng dán hình gấu bông nhỏ: "Gấu bông?"

Khương Niệm mặc áo lại cho Nguyệt Nha: "Giống như áo của con, đáng yêu lắm, đúng không?"

Nguyệt Nha gật đầu, vung vẩy tay: "Cánh tay của con không bị ăn mất."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play