"Con ngồi đây một lát, mẹ dọn dẹp sạch sẽ rồi vào." Khương Niệm lấy nước đi vào phòng dọn dẹp, mất nửa tiếng để lau dọn sạch sẽ.

Vừa dọn xong, anh shipper mang bữa tối đến. Hai người ăn uống đơn giản rồi đi rửa ráy, sau đó dọn giường đi nghỉ.

Khương Niệm trải ga giường và bọc chăn trong phòng nhỏ của Nguyệt Nha: "Con có thể đi ngủ rồi."

Nguyệt Nha dựa vào khung cửa nhìn Khương Niệm, hỏi nhỏ: "Mẹ ơi, chúng ta không ngủ cùng nhau ạ?"

Khương Niệm "ừm" một tiếng.

Nguyệt Nha sụp vai xuống. Mẹ lại không thích bé nữa rồi sao?

Khương Niệm trải giường xong, quay đầu lại thấy Nguyệt Nha đang buồn bã: "Sao thế con?"

Nguyệt Nha cắn môi hồng, không dám nói gì.

"Sao lại không vui rồi?" Khương Niệm thấy lạ. Lúc nãy còn vui vẻ mà, sao tự nhiên lại buồn thế?

Nguyệt Nha mím môi không nói.

Khương Niệm ngồi xổm xuống nhìn bé: "Nói cho mẹ nghe được không?"

Nguyệt Nha không dám hỏi, bé sợ.

Khương Niệm nắm tay Nguyệt Nha khẽ lắc: "Chúng ta đã ngoéo tay rồi mà. Không vui thì phải nói cho mẹ biết. Nếu con không nói thì sao mẹ biết con không thoải mái ở đâu chứ?"

Nguyệt Nha nhớ lại mình đã ngoéo tay với mẹ, bé lấy hết dũng khí hỏi: "Mẹ không thích con sao ạ?"

"Không có, mẹ rất thích con mà." Khương Niệm dịu giọng: "Sao con lại nói như vậy?"

Nguyệt Nha nghĩ rằng mẹ thương bé thì phải ngủ cùng bé: "Mẹ không ngủ cùng con."

Khương Niệm sững lại một chút, nhận ra Nguyệt Nha đã hiểu lầm: "Nguyệt Nha là bé lớn rồi. Bé lớn thì tự ngủ một mình."

Nguyệt Nha nhíu mày, không thể bị thuyết phục: "Hôm qua con cũng lớn thế này mà."

Khương Niệm kiên nhẫn giải thích: "Hôm qua vì trong phòng chỉ có một giường cho chúng ta ngủ, còn bây giờ ở nhà có hai giường, nên chúng ta mỗi người ngủ một cái."

Nguyệt Nha nhìn chiếc giường trong phòng nhỏ với vẻ căm hận, đi tới nắm lấy giường cố gắng kéo đi, nhưng không kéo nổi.

Khương Niệm nhịn cười hỏi: "Con làm gì thế?"

Nguyệt Nha nghiến răng, bực bội nói: "Vứt nó đi."

Khương Niệm nén cười: "Vứt nó đi rồi con ngủ ở đâu?"

Nguyệt Nha bĩu môi tủi thân. Bé muốn ngủ cùng mẹ mà.

Khương Niệm bị chọc cười không ngớt. Cô lấy hai tay ôm mặt Nguyệt Nha nắn nắn như một cái bánh bao: "Sao con lại đáng yêu thế này chứ?"

Nguyệt Nha bị ôm mặt nên chỉ có thể chu môi nói: "Mẹ không ngủ cùng con đáng yêu sao ạ?"

"Con học mấy lời này của chị Trương Viên đấy à." Khương Niệm xoa má Nguyệt Nha, bế bé sang phòng lớn: "Vậy tối nay ngủ với mẹ."

Nguyệt Nha nhanh chóng chui vào chăn, sợ chậm một giây mẹ sẽ đổi ý. Nằm vào chăn xong, bé vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Mẹ ơi con ngủ xong rồi, mẹ mau vào đi."

"Mẹ vào ngay." Khương Niệm đóng cửa, cởi giày lên giường. Cô vừa nằm xuống, cô bé đã tự nhiên sáp lại gần.

Khương Niệm ôm lấy Nguyệt Nha: "Khi nào chúng ta chuyển đến nhà mới thì con sẽ ngủ một mình nhé."

Khu này an ninh không tốt, xung quanh cũng không có trường học tốt, trong nhà lại không có điều hòa hay máy sưởi. Mùa đông ở thành phố A rất lạnh, có máy sưởi sẽ thoải mái hơn. Vì vậy, Khương Niệm dự định ngày mai sẽ đi tìm nhà.

Nguyệt Nha ngửi mùi thơm trên người mẹ, cảm thấy rất yên tâm: "Mẹ ơi, chúng ta chuyển đi đâu ạ?"

"Ngày mai xem rồi tính." Khương Niệm đã đặt lịch khám tâm lý và khám sức khỏe miễn phí cho trẻ em ở hiệp hội bảo vệ trẻ em vào ngày mai. Sau khi khám xong, họ có thể đi xem trường và nhà.

Khương Niệm cong môi, vỗ nhẹ lưng Nguyệt Nha: "Ngủ đi con."

Nguyệt Nha "ừm" một tiếng: "Tắt đèn, ngủ."

Khương Niệm vươn tay tắt đèn, tách.

Căn phòng lập tức tối đen.

Nguyệt Nha cựa quậy. Khi đã quen với ánh sáng, bé mở to đôi mắt đen láy nhìn Khương Niệm. Mẹ về rồi cũng không thay đổi, thật tốt.

Khương Niệm nhẹ nhàng giục: "Nhanh ngủ đi."

Nguyệt Nha hít sâu hai hơi: "Con ngủ rồi."

Khương Niệm không vạch trần bé: "Nguyệt Nha ngủ nhanh thật đấy."

Nguyệt Nha ngọt ngào "ừm" một tiếng.

Khương Niệm: "...Ngủ rồi mà còn nói chuyện à?"

Nguyệt Nha che miệng khúc khích cười, tiếng cười trong trẻo vang vọng trong căn nhà cũ.

Sáng hôm sau, Khương Niệm mặc cho Nguyệt Nha chiếc áo khoác gấu bông xù xì. Vừa ấm áp vừa đáng yêu. Ra ngoài, bé chính là "cục cưng" nổi bật nhất chợ.

Hai người ăn sáng tại một tiệm bánh bao cạnh chợ, sau đó bắt xe đến hiệp hội bảo vệ trẻ em.

Lần trước đến đây, cô lo lắng bất an, lần này thì khá tự hào. Gần đây cô đã nuôi Nguyệt Nha mập lên được 2,5 kg đấy.

"Đừng sợ, con theo chị vào khám, một lát là xong thôi." Khương Niệm ngồi xổm xuống nói với Nguyệt Nha về chuyện khám bệnh. Nói xong, cô chỉ vào chiếc ghế ở cửa: "Mẹ đợi ở ngoài này, lát nữa con ra là thấy mẹ ngay."

Nguyệt Nha lí nhí đáp: "Mẹ đừng đi lung tung, mẹ lạc mất con không tìm thấy mẹ đâu."

"Được, mẹ sẽ không chạy lung tung." Khương Niệm xoa mái tóc mềm của Nguyệt Nha, rồi nhìn bé bước vào phòng.

Lúc này, cô không biết hành động của mình lại bị nhân viên trong hành lang ghi lại.

Bác sĩ khám rất kỹ, mất một tiếng mới khám xong cho Nguyệt Nha. Bước ra ngoài, Nguyệt Nha có vẻ không vui.

"Sao thế con?" Khương Niệm hỏi.

"Chị ấy chích vào tay con." Nguyệt Nha đưa ngón tay cho Khương Niệm xem.

Khương Niệm cầm tay bé xem, thấy trên đó có một vết kim nhỏ màu đỏ: "Thế Nguyệt Nha có khóc không?"

Nguyệt Nha muốn khóc, nhưng bé không muốn mẹ không thích bé, nên đã cố nhịn: "Con không khóc."

"Nguyệt Nha giỏi quá." Khương Niệm khen ngợi bé: "Dũng cảm hơn các bạn nhỏ khác nhiều."

Nguyệt Nha kiêu ngạo hếch cằm: "Con là bé lớn rồi mà."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play