Kim Lăng phồn hoa, phú thương Sở gia quyền thế lẫy lừng. Nàng – Sở Diệc Dao, đích nữ cành vàng lá ngọc, vốn tưởng đời này an yên dưới mái nhà ấm áp, cùng trượng phu đầu bạc răng long.
Nhưng một khắc kia, khi tận mắt chứng kiến trượng phu ôm ấp đường muội, tiếng cười thì thầm hòa cùng ánh mắt phản trắc, lòng nàng như bị xé toạc. Chưa kịp đòi một lời công đạo, nàng đã bị bàn tay lạnh lẽo đẩy xuống dòng nước tối, để rồi sự thật vĩnh viễn chìm sâu.
Phụ mẫu mất sớm, gia sản bị đoạt, ca ca vùi thân trong án oan, đứa nhỏ chưa kịp cất tiếng khóc chào đời đã hóa thành hư vô. Một đời này, nàng bị chôn vùi trong uất hận và máu lệ.
Ông trời mở mắt, cho nàng trọng sinh trở lại buổi ban đầu. Sở Diệc Dao thề sẽ giữ vững cơ nghiệp Sở gia, chặn đứng mọi mưu đồ. Hôn sự bị đoạt thì sao? Vị hôn phu đổi thành ai, nàng cũng không màng.
Dù thiên hạ gán cho nàng tiếng “độc nữ”, dù người người e ngại xa lánh, nàng cũng thà ngẩng cao đầu bước giữa phong ba, chứ không chịu sống nhẫn nhục như kiếp trước.
Một đời này, nàng sẽ là kẻ viết lại vận mệnh của chính mình.