Không rõ Thẩm gia bên kia sau khi nghe tin có thở phào nhẹ nhõm hay không, chỉ biết rằng Quan thị và Thẩm Nhị lão gia đều mừng khôn xiết. Sau lễ tắm ba ngày, Sở Diệc Dao hầu như chỉ nằm tĩnh dưỡng, cách vài hôm bà vú lại bế hài tử sang. Mỗi lần trông con gái, nàng lại cảm thấy tiểu hài nhi lớn nhanh, lanh lợi hơn trước.
Theo lời Hứa mụ mụ, con bé “có thể ăn, có thể ngủ, lại rất biết làm ầm ĩ”.
Ngày hôm sau khi chào đời, Sở Diệc Dao đã được “nếm” tài làm ầm của con gái mình: ăn no là tinh lực dồi dào, một hai đòi người bế, trừ lúc ngủ thì tuyệt đối không chịu nằm một mình. Cứ vừa đặt xuống giường là khóc, đã khóc thì khó lòng dỗ nín.
Nhìn nữ nhi đang mếu máo trong vòng tay Thẩm Thế Hiên, nàng bất giác than:
“Con bé này lấy đâu ra nhiều sức thế không biết…”
Thẩm Thế Hiên trao con lại cho bà vú, bật cười:
“Vậy mà nàng còn định tập cho nó nằm yên không khóc sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play