Trong lúc Trịnh Kiềm đỡ Đường Lê xuống lầu, 0211 liên tục phát ra tiếng nhiễu điện rè rè, những câu nói ra cũng mơ hồ không rõ.
“Tôi nói cậu... rè rè... có thể không... xoẹt...”
Trịnh Kiềm không để ý đến nó, chỉ dịu dàng nói với mỹ nhân đang được nâng đỡ: “Tiên sinh đi chậm thôi, còn vài bậc nữa.”
Đường Lê khẽ “ừ” một tiếng, toàn thân hắn lúc này đều không được tự nhiên, nhưng lại không biết làm sao để mở lời một cách uyển chuyển.
“Tiên sinh có chuyện muốn nói?” Trịnh Kiềm vốn nhạy cảm đã nhận ra điều bất thường.
Đường Lê siết chặt cây gậy dẫn đường, đôi môi mỏng khẽ mấp máy. Hắn dường như rất xấu hổ, cơ thể cũng cứng đờ.
“Cậu... cậu chỉ cần đỡ cánh tay tôi là được.”
“... À.” Trịnh Kiềm không tình nguyện rụt tay khỏi vòng eo thon gọn của đối phương. Cậu làm thế chẳng phải vì sợ hắn đi không vững mà ngã sao. Haiz, trách thì trách cậu quá cẩn thận, lại khiến đối tượng nhiệm vụ cảm thấy không thoải mái.
Ôi, khó khăn quá.
Tình cảnh này, 0211 cũng thở dài ra tiếng. Nó rất sợ Trịnh Kiềm sẽ bị đuổi việc.
Khi xuống dưới không thấy dì Vương, Trịnh Kiềm chỉ có thể đỡ hắn đến chiếc xích đu trong vườn ngồi trước, sau đó lại lục tung đi tìm thức ăn cho mèo.
Cuối cùng không tìm được thức ăn cho mèo, cậu đành cầm hai cây xúc xích to bằng ngón tay cái.
“Meo ô ~”
Con mèo mướp sau khi Trịnh Kiềm rời đi liền nhảy xuống tường rào, bước những bước đi ưu nhã vào vườn hoa. Nó đã ngửi thấy mùi quen thuộc từ sớm nên tìm đúng người mà nó muốn gặp.
Con mèo này thật biết làm nũng.
Đầu tiên, nó cọ cọ vào bắp chân của Đường Lê rồi lăn qua lăn lại trên mặt đất, thấy không bị xua đuổi, nó liền nhảy lên xích đu, sau đó tiến về phía trước, nằm trên đùi của chủ nhân. Để lấy lòng, nó còn để lộ cái bụng mềm mại, kêu meo meo không ngớt.
Tim Đường Lê đã tan chảy thành một vũng nước trong. Hắn gãi cằm con mèo mướp, lắng nghe tiếng ngáy thoải mái của nó.
Hương hoa thơm ngát quanh quẩn nơi chóp mũi, kèm theo gió nhẹ, nắng ấm và tiếng ve kêu. Đường Lê thư thái dựa vào lưng ghế, cảm thấy thời gian lúc này trôi qua không tệ.
Trịnh Kiềm vừa bước vào vườn hoa đã nhìn thấy một khung cảnh tĩnh lặng và hài hòa như vậy.
Chưa kịp đến gần, con mèo trên đùi Đường Lê đã bắt đầu nhe răng trợn mắt với cậu.
Trịnh Kiềm: “...”
Tốt lắm, đối mặt với Đường Lê thì nũng nịu, phanh ngực lộ bụng, vừa nhìn thấy cậu thì lập tức xù lông, cảnh giác khắp mình.
Con mèo béo này chắc chắn không đói, nhe răng mắng người khỏe thế cơ mà.
Trịnh Kiềm nhét xúc xích vào túi tạp dề sau đó đeo bao tay vào, cầm kéo bắt đầu tỉa cành và lá cho bụi hoa hồng.
“Tiểu Trịnh, không có thức ăn cho mèo sao?”
Nghe thấy tiếng động nhỏ khi người bên cạnh làm việc, động tác xoa mèo của Đường Lê dừng lại một chút.
“Tiên sinh, tôi không tìm thấy, dì Vương cũng không có ở đây.”
Trịnh Kiềm nở nụ cười chuyên nghiệp: “Xúc xích được không?”
“Được.” Đường Lê gật đầu: “Đem lại đây đi.”
Trịnh Kiềm buông kéo, tháo bao tay, tiến lại gần.
Con mèo kia lại bắt đầu nhe răng trợn mắt. Trịnh Kiềm cũng không quen nó, vừa xé bao bì xúc xích cho nó, vừa lầm bầm chửi thầm.
Một người một mèo ầm ĩ với nhau rất vui vẻ.
“Tiên sinh, nhiệt độ không khí sắp tăng cao. Chúng ta nên vào nhà trước buổi trưa đi. Ngài có thể ngồi trên sô pha phòng khách nghe nhạc một lát, sau đó nghỉ ngơi một chút là có thể ăn cơm trưa.”
“Được.”
Đường Lê vẫn rũ đầu xuống. Hắn véo vào cái đệm nhỏ ở chân con mèo, không biết nghĩ đến chuyện gì mà sắc mặt dần ảm đạm.
Trịnh Kiềm không biết cách dỗ người, cũng không biết an ủi. Nhìn thấy tình huống này chỉ có thể vò đầu bứt tai lo lắng suông. Cậu bực bội quay đầu đi, tầm mắt vô định bắt gặp một khóm hoa hồng đỏ rực.
Mặt trời dần treo cao, nhiệt độ tăng lên, bất kỳ sinh vật nào trong vườn đều héo đi một chút.
Con mèo trên đùi Đường Lê ăn no xong không biết đã chạy đi đâu. Chính hắn ngồi yên một lúc rồi cầm lấy gậy dẫn đường đứng dậy, “Tiểu Trịnh, nên...”
Trong khoảnh khắc, hương thơm xộc thẳng vào mũi.
Lời nói còn chưa dứt, trong lòng ngực hắn đã được nhét một bó hoa hồng.
Đường Lê theo bản năng đưa tay ôm lấy, khi chạm vào những cánh hoa mềm mại, hắn sững sờ tại chỗ.
“Hoa nở rực rỡ, lại thơm ngát, ngài có thể cắm trong bình hoa thủy tinh ở phòng. Sách có nói, thường xuyên ngửi mùi hoa sẽ khiến tinh thần sảng khoái, tiên sinh đẹp như vậy, không cần lúc nào cũng rũ mi mắt xuống.”
Trịnh Kiềm nhét hoa vào lòng Đường Lê xong còn tiện tay vỗ vỗ ống quần bị bẩn của hắn, gỡ mấy sợi lông mèo xuống. “Đi thôi, tôi đỡ ngài vào nhà.”
“... Ừm.”
Đường Lê lấy lại tinh thần, lòng bàn tay tinh tế vuốt ve cánh hoa, mặc Trịnh Kiềm đỡ hắn vào nhà.
Cậu vào nhà vừa đúng lúc, dì Vương vừa bưng món ăn cuối cùng lên bàn. Nàng thấy Trịnh Kiềm đỡ Đường Lê với sắc mặt còn khá tốt xuất hiện ở phòng ăn thì nước mắt suýt nữa rơi xuống.
Nàng cố gắng kiềm chế cảm xúc, nặn ra một nụ cười: “Ra ngoài hít thở không khí tốt hơn, cứ ru rú trong phòng mãi dễ sinh bệnh đấy.”
Bấy lâu nay, tiên sinh cuối cùng cũng chịu xuống lầu.
Nhớ ngày trước, nàng có nói khản cả cổ, tiên sinh cũng không muốn xuống lầu giải sầu, xem ra vẫn là người trẻ tuổi biết cách khuyên nhủ người trẻ tuổi hơn.
“Hôm nay thời tiết rất đẹp.” Giọng Đường Lê không còn góc cạnh, giống như cơn mưa phùn đầu xuân thấm đẫm vạn vật không tiếng động.
“Tiên sinh, ngồi xuống.”
Trịnh Kiềm kéo ghế ra, chăm sóc hắn ngồi xuống. Sau đó bưng bát đũa, bày từng bộ đồ ăn trước mặt Đường Lê.
“Dì Vương chăm sóc tiên sinh ăn cơm trước đi, cháu mang hoa lên phòng tiên sinh.”
Trịnh Kiềm chào dì Vương, nhận lấy bó hoa.
“Tôi có một câu, không biết có nên nói không.” 0211 nín nhịn nửa ngày, cuối cùng cũng không nhịn được.
“Ở chỗ tôi không có gì là không nên nói, nói đi.”
Trịnh Kiềm đi vào phòng chứa đồ tìm một chiếc bình hoa tươm tất, rửa sạch rồi cắm những bông hồng đỏ tươi mà không hề tục vào.
“Cậu... xu hướng tính dục bình thường chứ?” 0211 khó khăn mở lời.
“Sao lại hỏi cái này?” Trịnh Kiềm ôm bình hoa đi vào phòng Đường Lê, cẩn thận đặt bình hoa trên tủ đầu giường. Cậu ngắt một cánh hoa hồng bị cong héo, trầm ngâm nói:
“Ừm... Tôi tuy chưa từng yêu đương, chưa từng sờ tay con gái, nhưng mà... chắc là thích người khác phái. Tốt nhất là kiểu tóc dài, eo nhỏ, dịu dàng chu đáo... Sao thế, xu hướng của tôi có liên quan đến nhiệm vụ sao?”
0211 “chậc” hai tiếng: “Không liên quan, chỉ là tò mò. Nhưng mà cậu biết không, hôm nay cậu đã làm rất nhiều chuyện gay.”
“Đừng bịa đặt.” Trịnh Kiềm không vui, “Hôm nay tôi làm đều là những việc nằm trong phạm vi công việc của tôi.”
0211 khinh thường ra mặt: “Cậu sờ eo người ta cũng là chuyện nằm trong phạm vi công việc à?”
Trịnh Kiềm dở khóc dở cười: “Tôi là sợ hắn ngã, ngã xuống cầu thang thì không phải chuyện đùa!”
“Cậu không cần ngụy biện, tôi có cả bằng chứng.”
Trịnh Kiềm lười đấu võ mồm với nó, sửa sang lại tâm trạng rồi xuống lầu ăn cơm.
Hôm nay trôi qua một cách bất thường, gần như cả buổi chiều cậu đều ngồi bên cạnh Đường Lê, cùng hắn nghe nhạc.
Trịnh Kiềm không có tế bào âm nhạc, nghe nhạc cứ như nghe ru ngủ vậy, suốt cả buổi chiều cậu ngồi trên sô pha ngủ gật. Cuối cùng, cậu lơ mơ thiếp đi, ngáy khò khò trên sô pha, chân vắt chéo cũng không buông xuống. Điều này dẫn đến khi dì Vương đánh thức cậu thì hai chân cậu đều tê dại.
“... Tiên sinh đâu rồi?”
Trịnh Kiềm mắt còn mông lung nhìn xung quanh, thầm chửi rủa trong lòng vài tiếng rồi nhanh chóng bật dậy khỏi sô pha.
“Tiên sinh sau khi thấy cậu ngủ thì đã tắt TV lên lầu. Tôi vốn định lúc đó gọi cậu dậy, nhưng tiên sinh nói để cậu ngủ thêm một lát.”
Dì Vương đánh thức cậu xong liền quay người đưa cho Trịnh Kiềm gói thức ăn đã chuẩn bị sẵn. “Đây là bữa tối tôi để dành cho cậu, mang về nhà ăn đi, đỡ phải tự nấu nướng. Ban đêm đường xá nguy hiểm, bây giờ trời chưa tối hẳn, cậu về nhà sớm đi.”
“... Ừm...”
Trịnh Kiềm dở khóc dở cười, biết thế này thà đứng còn hơn. Cậu ngủ như vậy chẳng phải sẽ bị trừ nửa ngày lương sao.