Ngày hôm sau

Tỉnh giấc sớm, cơn đói cồn cào khiến bụng Trịnh Kiềm sôi lên ùng ục. Cậu đành gác lại ý định qua nhà chủ cũ ăn chực, bật dậy từ trên giường, hai bước một vượt xuống dưới lầu khu chung cư để mua hai xửng bánh bao.

Đi không đúng lúc, hàng chỉ còn bánh bao nhân hẹ trứng.

“... Mùi hẹ nặng quá, ăn xong có dám mở miệng không đây…” Trịnh Kiềm đứng trước quầy hàng, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng với nguyên tắc thà khổ mình chứ không để mình khổ, cậu đập tay xuống bàn mua.

Cậu vừa đạp xe vừa ăn, ăn rất ngon miệng nhưng lương tâm thì lại day dứt, thế là cậu vào siêu thị ven đường mua một chai nước khoáng, vừa uống vừa súc miệng. Vội vàng đến nơi làm việc thì vừa đúng 8 giờ.

“Kétttt ———”

Trịnh Kiềm nắm tay lái xe, lượn nửa vòng tại chỗ, tạo nên tiếng ma sát chói tai. Cậu như thường lệ, dựng chiếc xe đạp cà tàng của mình cạnh những chiếc siêu xe đắt tiền, mong được “lây” chút quý khí.

“Tiểu Trịnh này...”

Trịnh Kiềm vừa vào cửa, đeo tạp dề vào thì nghe dì Vương gọi: “Tiên sinh bảo hôm nay cậu dành chút thời gian lên lầu gặp ngài ấy một chuyến.”

Trịnh Kiềm mừng thầm trong lòng, ngoan ngoãn đồng ý. Cơ hội này chẳng phải đã tới rồi sao? Hệ thống cũng hưng phấn theo, giục cậu mau đi.

Trịnh Kiềm thắt hai dây tạp dề ra sau lưng, mỉm cười nhẹ với dì Vương: “Cháu đi ngay đây.”

“Ăn cơm sáng chưa?” Dì Vương xua xua tay, mang bữa sáng đã để dành cho cậu ra, ý là không cần vội, cứ ăn xong đã.

“Ăn rồi, ăn rồi, dì ăn đi.” Buổi sáng cậu ăn bánh bao đến no căng, cho dù dì Vương có làm sơn hào hải vị thì cậu cũng không thể ăn nổi.

Trịnh Kiềm bước lên cầu thang, cố gắng đi nhẹ nhàng nhất có thể.

Bước vào một nơi tĩnh lặng như vậy, cậu không dám thở mạnh. Cứ nghĩ đến khí chất siêu phàm thoát tục của tiên sinh Đường Lê, cậu lại cảm thấy hồi hộp.

Đại nhân vật đấy, cậu vẫn là lần đầu tiếp xúc với đại nhân vật.

Trịnh Kiềm hỏi: “Hệ thống, giá trị hạnh phúc của Đường Lê hiện tại là bao nhiêu?” Cậu cũng muốn có chút chuẩn bị trong lòng.

0211 hắng giọng, nói rõ từng chữ: “Giá trị hạnh phúc hiện tại là ——2.”

“?” Khuôn mặt tuấn tú của Trịnh Kiềm đầy dấu chấm hỏi. Giàu có như vậy, có siêu xe có biệt thự cao cấp, tại sao giá trị hạnh phúc chỉ có bấy nhiêu... Là vì bị mù sao?

Cũng phải, sau khi gặp biến cố lớn như vậy mà giá trị hạnh phúc cao mới là chuyện kỳ lạ.

Trịnh Kiềm đi một vòng tầng hai vẫn không thấy ai, “Tiên sinh?”

Cậu vừa khẽ gọi vừa bước lên tầng ba.

Tầng ba có một cửa sổ kính lớn, được che bằng rèm mỏng. Kéo cửa ra là một ban công lộ thiên.

Lúc này, cửa ban công đang mở, tấm rèm trắng khẽ lay động theo gió.

Một người đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần trên chiếc ghế mây treo, nửa thân mình lọt thỏm vào trong.

Hắn hiển nhiên đã nghe thấy tiếng gọi của Trịnh Kiềm, bám vào thành ghế mây thô ráp, từ từ đứng dậy.

Chiếc cằm với đường cong duyên dáng khẽ ngẩng lên, Đường Lê hướng về phía có tiếng nói, tuy không thấy nhưng vẫn lễ phép gật đầu. “Tôi ở đây.”

Cửa ban công mở ra, Trịnh Kiềm không khó để tìm thấy hắn.

“... Ngài... ngài tìm tôi?”

Bước chân của Trịnh Kiềm khựng lại, hơi thở chợt nghẹn.

Lần đầu tiên cậu thấy từ “mặt như ngọc” là trong sách giáo khoa ngữ văn, lúc đó học bài văn gì thì cậu đã quên. Chỉ thấy một lần, chưa từng dùng từ này để hình dung ai cả, chỉ biết nghĩa của nó.

Thế nhưng hôm nay, khi nhìn thấy Đường Lê, từ này lập tức nhảy ra từ trong tâm trí cậu...

Nếu không có văn hóa để dùng từ nhã nhặn, có lẽ cậu sẽ thốt lên “Thật mẹ nó đẹp trai”.

Nét ngũ quan sâu sắc, mái tóc vàng lãng tử, khí chất này, giọng nói này...

Đường Lê nghe thấy Trịnh Kiềm lắp bắp không thành tiếng, giọng nói thanh nhã của hắn mang theo ý cười: “Không cần căng thẳng, tôi chỉ có vài chuyện muốn hỏi cậu thôi.”

“Ngài ngồi đi, ngài ngồi đi.” Trịnh Kiềm vội bước tới đỡ hắn quay về ghế, còn rất chu đáo rót cho hắn một ly nước ấm.

“Nghe dì Vương nói cậu chăm sóc vườn hoa rất tốt.” Lông mi Đường Lê chớp hai cái, đồng tử màu trà nhạt trong suốt nhưng lại không nhìn về đâu. “Ban đầu tôi cứ nghĩ dì Vương giới thiệu một cậu nhóc chỉ biết dùng sức trâu bò thôi.”

“Không ngờ lại là một người tài ba có thể sánh ngang với thợ làm vườn chuyên nghiệp.”

“Không có đâu ạ.” Trịnh Kiềm được khen, ngại ngùng gãi đầu, sự căng thẳng trong lòng cũng vơi đi phần nào.

Cậu chủ động nói: “Ngài dường như rất thích tắm nắng ở ban công.”

Đường Lê không phản bác, chỉ nói: “Ở ban công có thể ngửi thấy mùi hoa.”

Trịnh Kiềm nghe vậy, khịt mũi hít một hơi thật sâu: “Đúng vậy. Nhưng mùi hoa trong vườn sẽ đậm hơn. Mấy hôm nay không thấy ngài xuống lầu, cứ ở trên lầu mãi thì chán lắm, ngài nên xuống vườn hóng gió, thư giãn.”

Đường Lê miễn cưỡng cong khóe môi, không nói gì. Trịnh Kiềm cũng không nói nữa, đứng tại chỗ lặng lẽ đánh giá vẻ đẹp của đối phương, thuận tiện chờ đợi câu chuyện tiếp theo.

“Bao nhiêu tuổi rồi?” Một lúc lâu sau, Đường Lê mới nhẹ nhàng hỏi một câu, giống như đang nói chuyện phiếm.

“24.”

“Họ gì?”

“Dì Vương gọi tôi là Tiểu Trịnh, ngài cũng cứ gọi tôi là Tiểu Trịnh là được.”

“Nghe nói cậu tốt nghiệp đại học A?”

“Vâng, đúng vậy.”

Vì đã xem qua thông tin về thân phận của thế giới này từ trước, Trịnh Kiềm đối mặt với việc "kiểm tra hộ khẩu" này không hề hoảng hốt, đối đáp trôi chảy.

Đường Lê gật gật đầu, lại hỏi: “Ăn cơm sáng chưa?”

Người chủ này cũng thật tốt, còn quan tâm cậu đã ăn sáng hay chưa. Trịnh Kiềm rất cảm động, trong lòng thầm khen Đường Lê vừa đẹp người lại vừa thiện tâm. “Ăn rồi ạ, trên đường đi tôi mua bánh bao.”

Đường Lê: “Ừm.” Hắn đại khái đã biết đó là loại bánh bao nhân gì.

Không khí vốn tươi mới ngọt ngào bỗng nhiên bị xen vào một mùi hẹ nồng, thực sự khiến người ta khó có thể lờ đi.

Sau khi gặp mặt chính thức với người giúp việc mới, Đường Lê không giữ cậu lại, “Đi làm việc đi.”

Trịnh Kiềm nghe xong không vội, 0211 ngược lại đã nóng nảy: “Ký chủ! Cơ hội tốt như vậy không thể bỏ lỡ! Đỡ anh ta xuống lầu đi dạo một vòng, tranh thủ kiếm thêm điểm hạnh phúc!”

“... Nhưng anh ta không muốn đi thì sao?”

“Thế thì cậu cứ để anh ta cô đơn ở trong phòng mà suy nghĩ lung tung.” 0211 muốn cho cậu một gáo nước lạnh, “Sau đó thì số điểm hạnh phúc cuối cùng kia cũng sẽ tụt xuống bằng không!”

Trịnh Kiềm ho khan một tiếng, thử mở lời: “Hôm nay công việc ít, tôi đỡ ngài xuống vườn hoa đi dạo nhé?” Hệ thống nói có lý, một người ở một mình rất dễ suy nghĩ lung tung.

“Không cần...”

“Bây giờ hoa đang nở rộ, hương thơm nồng nàn. Chỉ cần đi ngang qua, vạt áo cũng sẽ vương lại mùi hoa.” Trịnh Kiềm nhiệt tình đỡ lấy cánh tay của Đường Lê, khẽ kéo một cái đã đưa hắn ra khỏi ghế mây.

“Tôi thấy trong vườn có một chiếc xích đu, tiên sinh có thể ngồi ở đó phơi nắng...”

“Cậu nói thế không ổn.” 0211 ngắt lời cậu, “Cậu còn nhớ con mèo đã cào cậu ngày đầu tiên đến không? Nó coi như là thú cưng mà Đường Lê nuôi, lấy nó ra mà nói, Đường Lê sẽ mềm lòng.”

Nụ cười gượng gạo trên mặt Đường Lê nhịn không được, hắn định tránh ra thì lại nghe Trịnh Kiềm nói: “Tiên sinh thích mèo sao?”

“...”

“Trong vườn, trên tường rào có một con mèo mướp nằm đó, rất kiêu ngạo, không thèm để ý đến ai cũng không xin ăn. Nhưng thân hình nó lại béo múp, lông cũng sạch sẽ, trên cổ có đeo một cái chuông, hẳn không phải là mèo hoang. Nhưng trong vài dặm xung quanh ngoài nhà tiên sinh ra thì không còn nhà ai khác, vậy nên đó là mèo của tiên sinh nuôi sao?”

“... Tôi đã cho nó ăn vài lần.” Đường Lê nghe xong lời này quả nhiên không tránh ra nữa, nhưng vẫn đứng im tại chỗ. Nỗi buồn ập đến, dây thần kinh mang tên mềm mại trong lòng hắn bị lay động, hắn rũ mắt vài giây, nói nhỏ: “Đi tìm dì Vương lấy chút thức ăn cho mèo, cho nó ăn rồi nhờ người nhận nuôi cũng được. Tôi bây giờ thế này không còn thích hợp để nuôi nó nữa.”

“Chỉ sợ không được.” Trịnh Kiềm nghiêng đầu, nhìn biểu cảm của hắn. “Con mèo này đã nhận chủ, không ăn thức ăn người khác cho. Hơn nữa tỉ lệ có người nguyện ý nhận nuôi cũng rất nhỏ. Hiện tại giống mèo đắt tiền nhiều như vậy, ai sẽ nguyện ý lãng phí thời gian và sức lực đi nuôi một con mèo ta không thèm để ý đến ai đâu.”

“Ài, ngài không xuống lầu cũng không sao. Con mèo đó có lẽ vài ngày nữa sẽ chạy đi chỗ khác thôi, dù sao cũng không đến mức chết đói đâu.”

Đường Lê nghe thấy hai từ “chết đói”, chân mày nhíu lại càng sâu, khi đưa tay đi sờ gậy dẫn đường thì vô tình chạm vào ly nước trên bàn.

Nước nóng một nửa đổ vào bàn, một nửa đổ vào mu bàn tay hắn.

Nước nhỏ giọt theo đầu ngón tay, hắn theo bản năng hất tay hai cái.

Trịnh Kiềm sợ hãi, vội rút khăn giấy trên bàn lau cho Đường Lê. “Ngài không sao chứ?!”

Cậu thổi mấy hơi vào mu bàn tay bị nóng đỏ của hắn, thấy không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm. “Không bị phồng rộp, bôi chút thuốc mỡ là được.”

Làn gió nhẹ như lông vũ lướt qua mu bàn tay, Đường Lê chưa từng được quan tâm như vậy, cơ thể hắn cứng đờ trong chốc lát.

Tay hắn vẫn đang được Trịnh Kiềm giữ trong lòng bàn tay, chỗ vừa bị thổi qua có chút nhồn nhột.

“Lúc tôi bị bỏng cũng tự thổi như thế này, hiệu quả lắm...” Không phát hiện ra sự bất thường, Trịnh Kiềm lấy khăn giấy ướt đắp lên mu bàn tay đối phương để hạ nhiệt, sau đó buông tay ra. “Ngài chờ một lát, tôi đi lấy thuốc mỡ.”

Cậu nói xong định đi, lại bị gọi lại ngay khoảnh khắc quay lưng:

“... Không cần, không có cảm giác gì. Phiền cậu đưa gậy dẫn đường cho tôi.”

Đường Lê mím môi, một bàn tay khác rũ bên người, ngón tay khẽ co lại.

Trịnh Kiềm làm theo, rồi hỏi: “Ngài muốn xuống lầu sao?”

“... Ừm, đưa tôi xuống vườn hoa ngồi một lát đi.”

“Tôi đỡ ngài.” Lần đầu tiên gặp mặt chính thức đã thành công lôi kéo người xuống mà không hề hay biết, Trịnh Kiềm vui mừng khôn xiết, đương nhiên là cho rằng công lao đều thuộc về hệ thống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play