Chính giữa tháng Tám nóng bức, ánh mặt trời chói chang đến cực điểm. Hiếm hoi lắm mới có một làn gió mát thổi tới, tán lá trên cây cổ thụ cao lớn khẽ lay động.

Một căn nhà Tây ba màu trắng, nâu và xám lặng lẽ đứng sừng sững trong bóng râm, tường được bao phủ bởi những khóm hồng leo và tường vi phấn hồng. Khu vườn riêng phía trước nhà còn trồng đủ loại hoa hồng đủ màu sắc, hương thơm ngào ngạt phảng phất, không khó để nhận ra chủ nhân ngôi nhà là một người có gu thẩm mỹ và biết tận hưởng cuộc sống.

Người thanh niên mang tạp dề đẩy máy cắt cỏ đi vòng quanh sân vài bận, mồ hôi đã đầm đìa trên trán. Xong việc, cậu thở dốc chạy vào phòng khách, tận hưởng cảm giác mát lạnh khi đứng trước điều hòa.

Trịnh Kiềm nheo mắt, mái tóc ướt trên trán khẽ bay lên theo làn gió lạnh. Nơi đây đối với cậu mà nói không khác gì thiên đường.

Trong thế giới hiện thực, cậu chẳng thể nào được hưởng làn gió điều hòa này, thậm chí vì tiết kiệm điện, ngay cả quạt điện cậu cũng không dám bật. Dù cả ngày cầm cái quạt nan phe phẩy nhưng hiệu quả hạ nhiệt thật sự rất nhỏ, trên người lúc nào cũng lấm tấm mồ hôi dính nhớp.

Nhưng kể từ khi bước vào thế giới nhiệm vụ, mọi thứ đã thay đổi. Đây không nghi ngờ gì là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời cậu. Ăn ngon, ngủ kỹ, mùa hè cũng có điều hòa mát rượi.

Cậu đâu phải là đang làm nhiệm vụ? Rõ ràng là ông trời thấy cậu đáng thương nên cho cậu tới đây hưởng phúc!

Trịnh Kiềm lau khóe mắt, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ kính và khẽ thở dài. Cuộc sống của cậu trước tuổi 24 không thể gọi là sống, chỉ có thể coi là miễn cưỡng tồn tại. Ôi, cuối cùng thì ông trời cũng đã nhận ra cậu – một kẻ mệnh khổ!

Trịnh Kiềm đang định dang rộng hai tay để tận hưởng trọn vẹn ánh nắng chiều thì một âm thanh điện tử đầy bực bội đột nhiên vang lên trong đầu, phá vỡ sự thư thái đó.

“Ba ngày rồi! Không có một chút tiến triển nào!”

“Ít nhất thì cũng phải chạm mặt đối tượng nhiệm vụ rồi thể hiện sự hiện diện trước mặt hắn ta chứ, cả ngày cứ ăn không ngồi rồi lẩn quẩn ở tầng một ăn uống no say! Ông cậu, làm ơn cố gắng một chút có được không? Hệ thống này có nuôi nổi cậu nữa không đây?”

Trịnh Kiềm đã quá quen với cái vẻ thiếu phong độ của 0211, cậu thong thả vuốt lại mái tóc đã khô ráo, bất đắc dĩ nói:

“Tôi vừa đến ngày đầu tiên đã bị bà Vương làm trong bếp kéo lại luyên thuyên hai tiếng đồng hồ. Bà ấy nói Đường tiên sinh thích yên tĩnh, không có việc gì thì không được lên quấy rầy. Nếu không thì rất dễ bị đuổi việc.”

“Hơn nữa, cái thân phận mà cậu sắp xếp cho tôi là một sinh viên vừa tốt nghiệp, thật thà ít nói, chỉ biết cắm đầu vào làm việc. Hành động quá cố tình không được, phải chờ đợi cơ hội.”

Trịnh Kiềm lấy chiếc bình tưới cây trên giá cao, đổ đầy nước và bắt đầu phun sương cho những chậu cây cảnh trong nhà. Mặc dù nói vậy, nhưng ánh mắt cậu lại dõi theo cầu thang, hướng lên tầng hai.

Nơi đó yên tĩnh một cách lạ thường, tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Cậu có chút lo lắng rằng đối tượng nhiệm vụ đang suy nghĩ quẩn.

Cậu mới đến đây, có rất nhiều chuyện không hiểu rõ. Dựa vào thông tin mà hệ thống cung cấp thì cũng chỉ biết được một phần nào đó. Thêm vào đó, bà Vương – người giúp việc ở đây – lại rất hay lải nhải, sau một hồi trò chuyện cũng biết được kha khá.

Chủ nhân căn nhà này họ Đường tên Lê, là một họa sĩ có chút tiếng tăm. Khi còn nhỏ, hắn sống cùng bố mẹ ở nước ngoài, sau này tự mình về nước học đại học.

Nhưng “trời ghen với người tài”, nửa năm trước, khi đang trên đường tới thủ đô để tham dự một triển lãm tranh, Đường Lê đã gặp tai nạn giao thông. Do đầu bị va đập mạnh, dây thần kinh thị giác bị tổn thương, dẫn đến việc bị mù. Hắn đã được điều trị nhưng hiệu quả không tốt.

Đường Lê có lẽ đã không thể chịu đựng được cú sốc, nên đã kiên quyết xuất viện về nhà tĩnh dưỡng. Từ khi về, hắn nhốt mình trong phòng, ngoài bác sĩ vật lý trị liệu đến nhà, những người khác tuyệt đối không gặp.

Nghe bà Vương nói, ban đầu hắn không hề có ý định thuê thêm người giúp việc nam. Hắn thích yên tĩnh, nhà lại rộng, chỉ thuê một người nấu cơm thôi —— chính là bà Vương.

Ngoài nấu ăn, mọi việc khác hắn đều tự tay làm. Quét dọn, giặt giũ, chăm sóc vườn hoa, sắp xếp phòng vẽ tranh và thư phòng. Bà Vương nói Đường tiên sinh gọi đó là “niềm vui”.

Có thể là sau khi bị mù, mọi việc trở nên bất tiện hơn, thêm vào đó, bà Vương cũng luôn khuyên Đường Lê nên thuê một người trẻ tuổi khỏe mạnh để làm việc, vì vậy Trịnh Kiềm mới có cơ hội đến đây.

Trịnh Kiềm cũng do chính bà Vương tìm giúp cho Đường Lê. Trẻ tuổi, khỏe mạnh, thật thà, biết bổn phận, lại còn đòi lương thấp. Ai mà không thích một người như vậy?

Trịnh Kiềm cũng không làm bà Vương thất vọng, cậu làm việc rất chịu khó, chỉ cần ăn no là lại cắm đầu vào làm. Ánh nắng bên ngoài rất gắt, chỉ một ngày thôi mà làn da vốn trắng trẻo của cậu đã sạm đi một hai tông.

“Tùy cậu đi.” 0211 không biết nghĩ đến chuyện gì mà giọng điệu trở nên cực kỳ buồn bã. “Hy vọng cậu là ký chủ cuối cùng tôi mang.”

Trịnh Kiềm tò mò: “Chỗ các cậu chỉ có mình cậu là chưa tích đủ điểm thôi à?”

“Tất nhiên là không rồi, có nhiều lắm!”

“Vậy sao cậu cứ biểu hiện giống như là đã đến đường cùng vậy? Cậu đâu phải là đơn độc một mình, có nhiều hệ thống khác cùng cậu mất mặt cơ mà.”

0211 muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được dùng giọng điệu bi thương sâu lắng nhấn mạnh: “Tôi có một người anh em…”

“Thứ hạng của nó trong giới hệ thống còn thấp hơn cả tôi, vốn tưởng rằng nó sẽ lót lưng cho tôi… Ai mà ngờ nó lại được cái ký chủ trông có vẻ hời hợt và không đứng đắn kia mang bay, một bước lên mây, tích đủ điểm và đi tiêu diêu tự tại rồi!”

Trịnh Kiềm “ồ” một tiếng, chậm rãi nói: “… Cậu ghen tị với nó à?”

0211 không để ý đến Trịnh Kiềm, tự mình tiếp tục than vãn một cách thê thảm: “Tôi là một cái hệ thống mâu thuẫn như vậy đấy. Vừa sợ anh em mình khổ, lại vừa sợ anh em mình lái Land Rover…”

Nó chuyển đề tài, giống như một bà mẹ già đang dạy dỗ đứa con bất hiếu, thảm thiết nói: “Cậu nhất định phải cố gắng đấy nhé. Không có cơ hội thì tôi sẽ tự tạo ra cơ hội, ngàn vạn lần đừng có mà buông xuôi! Cậu là toàn bộ hy vọng của tôi!”

Trịnh Kiềm bị nó làm cho đầu óc ong ong, lẩm bẩm trong lòng rằng vì sáu con số kia, cậu sẵn sàng “lên núi đao xuống biển lửa”, sao có thể buông xuôi được?

“Yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng không để bản thân trở thành kẻ kém cỏi nhất…”

“Xí! Đã làm thì phải làm tốt nhất, đã tranh thì phải tranh hạng nhất!” 0211 bất mãn, tỏ vẻ “hận sắt không thành thép”: “Hãy dốc hết một trăm phần trăm sức lực của cậu ra, đừng để người khác nhìn cậu và hệ thống của cậu mà chê cười!”

“… Ừm.” Đối mặt với lời nói đầy nhiệt huyết của hệ thống, Trịnh Kiềm chỉ cúi đầu đáp lại một cách hờ hững.

Giọng của hệ thống này sắp sánh được với cô giáo chủ nhiệm cấp ba của cậu, động một chút là lại gào lên một trận. Ai, cuộc đời này làm gì có nhiều người để ý, làm tốt việc của mình là được, cần gì phải bận tâm người khác có chê cười hay không.

Chính như câu “thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, xe đến trước núi ắt có đường”, thay vì lo lắng sợ hãi thất bại thì chi bằng giữ một tâm thái lạc quan, rộng rãi. Không có việc gì mà không vượt qua được, chỉ có người tự suy nghĩ quẩn mà thôi. Chỉ cần con người còn sống, mọi khó khăn đều sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.

Nghĩ thông suốt, Trịnh Kiềm rạng rỡ hẳn lên, ôn hòa khuyên nhủ hệ thống một phen.

Màn đêm buông xuống, bầu trời khoác lên một tấm màn lụa màu xanh sẫm. Buổi tối nổi gió, lá cây xào xạc, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng côn trùng kêu.

Bà Vương là người giúp việc ở lại nhà, có phòng riêng. Còn Trịnh Kiềm thì khác, lúc ký hợp đồng đã nói rõ là bao ăn không bao ở, cậu cần đạp xe hai tiếng đồng hồ mỗi ngày để về lại căn phòng trọ của mình.

Trịnh Kiềm thấy căn phòng trọ cũng khá tốt, mùa đông có lò sưởi, mùa hè có quạt điện, không lạnh cũng không nóng. Hơn nữa, tiền phòng đã có hệ thống chi trả, cậu chỉ cần an tâm ở, tiện thể suy nghĩ xem làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ là được.

“Bà Vương ơi, cháu về đây.”

Trịnh Kiềm chào người đang rửa bát trong bếp rồi ra cửa. Sau giờ tan làm, cậu cảm thấy thân nhẹ như yến, toàn thân thoải mái.

Trong gara đầy những chiếc siêu xe, cậu đẩy chiếc xe đạp không mới không cũ của mình ra, ra khỏi cánh cổng sắt đen nhánh mới trèo lên xe.

Gió đêm hiu hiu, đèn chiếu sáng ở cửa bật sáng.

Trịnh Kiềm lưu luyến, quay đầu lại định khẽ nói một câu “hẹn gặp lại ngày mai” với căn biệt thự như trong mơ này. Ánh mắt lướt qua khu vườn yên tĩnh, từ dưới lên trên, đến khi nhìn thấy ban công tầng 3 thì cậu khựng lại.

Đèn treo trên ban công mờ ảo, không biết từ lúc nào đã có một người đứng ở đó.

Chắc hẳn là Đường Lê tiên sinh.

Người trên ban công tựa vào lan can, mặc chiếc áo ngủ màu trắng, làn gió đêm phất qua mái tóc vàng dài nửa. Đứng từ xa không thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng dáng người hắn ta cao ráo, thẳng tắp, đứng đó như một cây ngọc thụ lan tỏa một vẻ kiêu ngạo từ trong xương cốt.

Tuy bị mù, nhưng hắn không hề có chút suy sụp nào… cứ như là… một thiên sứ cao quý và thánh khiết đến từ phương Tây vậy. Trịnh Kiềm suy tư, cuối cùng tìm ra được một từ để miêu tả như thế.

Hệ thống thấy Trịnh Kiềm cứ như một kẻ ngốc bị cứng cổ, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào đối tượng nhiệm vụ, lắc đầu đầy bất lực.

Nó càng ngày càng cảm thấy Trịnh Kiềm không đáng tin.

“Làm sao, cậu có muốn lên chào hỏi một chút không?”

Trịnh Kiềm đang mải mê ngắm nhìn, chợt giật mình khi nghe thấy âm thanh đột ngột vang lên trong đầu.

Cậu bỗng thấy chột dạ một cách khó hiểu, có cảm giác như đang lén lút nhìn trộm mà bị bắt quả tang. Cậu đột nhiên đạp mạnh chân, phóng xe đi được hai dặm. Sau đó, giữa tiếng thở gấp gáp và nhịp tim đập thình thịch, cậu nghe thấy giọng nói của chính mình: “Đợi… đợi cơ hội đã.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play